CUỘC SỐNG “TRÀ XANH” CỦA THÁI TỬ ĐIỆN HẠ

Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter


*********************************


Sau một hồi thả diều, Tiêu Hoa Ung dẫn Thẩm Hi Hòa đi săn. Tháng Ba là mùa Xuân, con mồi không quá phong
phú nhưng vạn vật đang bừng bừng sức 3sống, thường xuyên bắt gặp lũ thỏ rừng lang thang khắp nơi. Trước khi
đến, Tiêu Hoa Ung đã sai Luật Lệnh dẫn người rà soát nơi này, đảm bảo k1hông có thủ dữ.
“Đầu tiên, phải nhằm chuẩn con mồi rồi mới giương cung. Cánh tay kéo cung và hai mắt phải nằm trên cùng một
độ cao..”9 Tiêu Hoa Ung ngồi trên lưng ngựa, cầm tay Thẩm Hi Hòa dạy nàng bắn cung. Đây là lần đầu Thẩm Hi
Hòa bắn cung, Tiêu Hoa Ung chuẩn bị cho nàng3 một cây cung nhẹ nhàng, phù hợp với nữ giới.
ai Thẩm Hi Hòa chợt giận giật, có thứ gì xé gió lao vút đi trước mắt nàng, là mũi tên c8ủa Tiêu Hoa Ung.
Thiên Viên lập tức chạy đến bên bụi cỏ nhặt tên, đồng thời ôm về một con thỏ xám bị bắn trúng bắp chân.
Kỹ thuật bắn cung của hắn thật chuẩn, Thẩm Hi Hòa nhìn hắn bằng ánh mắt ngưỡng mộ, nàng còn chưa biết ở đó
có con mồi, Tiêu Hoa Ung đã bắn trúng rồi.
Được người trong lòng nhìn mình như vậy, Tiêu Hoa Ung có cảm giác vừa rồi mình mới bắn trúng một con hổ chứ
không chỉ là một con thỏ bình thường.
“Điện hạ, nên xử lý con thỏ này thế nào ạ?” Thiên Viên hỏi.
Một bên là con thỏ đang giãy giụa, một bên là ánh mắt tán dương của Thẩm Hi Hòa, Tiêu Hoa Ung cảm thấy một
con thỏ nhép thật chẳng xứng được Thẩm Hi Hòa khen ngợi như thế, nụ cười của hắn mờ đi: “Giao cho Tử Ngọc cô
nương, tùy Tử Ngọc cô nương xử lý.”
Thấy cảm xúc của chủ tử thay đổi thất thường, Thiên Viên chẳng hiểu ra sao, đành cúi đầu xách con thỏ đi tìm Tử
Ngọc.
Thiên Viên nào biết Thái tử điện hạ đang phổng mũi vì được quận chúa tán thưởng, lòng lâng lâng như thể vừa săn
được một con hổ, ấy thế mà hắn lại không có ánh mắt, khờ khạo xách con thỏ chạy đến, phá vỡ mộng đẹp của Thái
tử điện hạ.
Thế rồi Tiêu Hoa Ung nhận ra Thẩm Hi Hòa nhìn hắn như vậy không phải vì hắn bắn cung xuất sắc, mà là vì nàng
không giỏi về phương diện này.
Thoạt đầu Thẩm Hi Hòa không để ý, nhưng rồi cũng cảm nhận được thái độ khác thường của Tiêu Hoa Ung, bèn
hỏi: “Điện hạ sao vậy?” Lúc này Tiêu Hoa Ung mới nhận ra thái độ của mình thay đổi quá rõ rệt, sợ Thẩm Hi Hòa
hiểu lầm, vội vàng mỉm cười: “Thiên Viên chỉ là thuộc hạ, ta cười với hắn làm gì chứ. Ta chỉ cười với nàng thôi.”
Thẩm Hi Hòa hít sâu một hơi mặc kệ hắn thúc vào bụng ngựa để xua ngựa tiến vào trong rừng Nàng cũng muốn


thể nghiệm niềm vui đi săn, nhưng nàng chưa luyện tập bao giờ, cánh tay không có lực, cũng
thiếu chính xác, thoạt đầu không làm thể nào bắn tên đi xa được.
Khó khăn lắm mới biết cách dùng lực, biết phải bắn như thế nào, nhưng vẫn bắn không trúng. Lòng hiếu thắng của
Thẩm Hi Hòa nổi dậy, nàng muốn bắn trúng con mồi. Tiêu Hoa Ung theo sau nàng, thỉnh thoảng thấy con mồi, hắn
sẽ bắn tên xua con mồi chạy về phía nàng.
Ngặt nỗi Thẩm Hi Hòa thật sự không có khiếu bắn cung, hoặc cũng có thể là chưa quen tay, rong ruổi hơn một
canh giờ mà nàng vẫn tay không, còn Tiêu Hoa Ung lại thu hoạch được vài con mồi trong quá trình hỗ trợ nàng.
Thẩm Hi Hòa vẫn hào hứng như cũ, có điều bụng nàng bắt đầu réo vang: “Chúng ta quay về ăn trưa đã rồi lại đi
tiếp.”
Hiếm khi thấy nàng có hứng như thế, dù không săn được con mồi mà vẫn bừng bừng khí thế, không hề nhụt chí,
đương nhiên Tiêu Hoa Ung muốn chiều theo: “Được. Ở Đông cũng có sân luyện võ, sau này hai ta thành hôn rồi, ta
sẽ dạy nàng cưỡi ngựa bắn cung.”
“Được.” Thẩm Hi Hòa gật đầu đồng ý. Hai người giục ngựa quay về, khi đi ngang qua một hồ nước nhỏ, thấy một
con hươu sao đang cúi đầu uống nước, hai tai vểnh lên. Cả nó và bầu trời xanh trên cao cùng rọi bóng xuống mặt
hồ biêng biếc, xung quanh là cây cối tốt tươi.
Khung cảnh đẹp đẽ và thanh bình trước mắt làm Thẩm Hi Hòa vui vẻ mỉm cười, Tiêu Hoa Ung bất thình lình kéo
cung, nhắm thẳng về phía con hươu, Thẩm Hi Hòa còn chưa kịp lên tiếng, mũi tên đã xé gió lao vút đi, bắn thẳng
đến bên chân con hươu.
Con hươu giật mình nhảy dựng, mũi tên ghim vào một con rắn độc đang quằn quại, lúc này Thẩm Hi Hòa mới
nhìn thấy con rắn.
Màu sắc của con rắn gần giống như màu đất, trước đó nàng chỉ nhìn thấy hươu sao chứ không nhận ra có rắn.
“Thật ra chưa chắc nó sẽ cắn con hươu.” Tiêu Hoa Ung cất cung đi, “Có điều nó mà cắn thì con hươu này chết chắc.
Nàng thích con hươu này thế kia, đương nhiên ta phải bảo vệ nó rồi.”
Thẩm Hi Hòa ngoài đầu nhìn hắn, không nói gì.
Tiêu Hoa Ung dịu dàng mỉm cười nhìn nàng: “Ta sẽ bảo vệ những gì nàng coi trọng.”
Thẩm Hi Hòa thông minh như vậy, sao lại không hiểu ngụ ý của Tiêu Hoa Ung cơ chứ? Hắn muốn nói sẽ dốc sức
bảo vệ Tây Bắc vì nàng.
“Ta nhớ rồi, điện hạ.” Thẩm Hi Hòa cong cong khóe môi. Tiêu Hoa Ung cũng cười, nàng không từ chối, chẳng chất
vấn, cũng không ngỏ ý nghi ngờ như lúc trước. Nàng muốn nói rằng mình sẵn lòng cho hắn cơ hội để chứng minh
lời hắn đã nói hôm nay.
Thẩm Hi Hòa giục ngựa đi trước, Tiêu Hoa Ung theo sau.


Khi hai người quay về, hương thức ăn lan tỏa bốn phía, là do Tử Ngọc trổ tài. Đạp thanh du xuân thường dùng bữa
ở dã ngoại, người của Đông cung lại không tiện đi theo quá nhiều, nên ngay từ đầu Thẩm Hi Hòa đã nói nàng sẽ
dẫn Tử Ngọc theo.
Thỏ nướng, canh cá, gà quay, ngoài ra còn có bánh ngọt được chuẩn bị sẵn từ trước. Thẩm Hi Hòa ngồi bên Tiêu
Hoa Ung, bọn Trân Châu thì quây quần chỗ khác. Thẩm Hi Hòa thấy Trân Châu và Tùy A Hỉ còn hái không ít dược
thảo.
Ăn xong, Thẩm Hi Hòa và Tiêu Hoa Ung tản bộ dọc theo dòng suối cho tiêu cơm rồi đi săn tiếp.
Cả ngày hôm nay, Thẩm Hi Hòa chẳng thu hoạch được gì nhưng vẫn rất vui. Cả mùa Xuân này, thỉnh thoảng Tiêu
Hoa Ung lại mời nàng đi săn, Thẩm Hi Hòa vui vẻ nhận lời, còn bắt đầu tập luyện bắn cung trong phủ. Nàng tập
một tháng ròng, lại có Tiêu Hoa Ung hỗ trợ, cuối cùng cũng bắn được một con chim gáy bay lướt qua mặt hồ.
Con chim chẳng được bao nhiêu thịt, nhưng Tử Ngọc muốn Thẩm Hi Hòa được vui bèn băm nhỏ nấu cháo, làm
thành một bát cháo thịt băm.


“Em đưa điện hạ đi, dạo này ăn con mồi do điện hạ săn nhiều rồi, nay ta muốn đáp lễ cho điện hạ.” Thầm Hi Hòa nói.
Từ Ngọc phụng phịu, nếu biết phải làm cho Tiêu Hoa Ung ăn, nàng ta đã nướng qua quýt cho xong, cần gì phí công thể này.
Tiêu Hoa Ung cũng nhận thấy thái độ của các nha hoàn của Thầm Hi Hòa đối với hắn là không giống nhau. Hồng Ngọc hết sức ân
cần, chi kém Thẩm Hi Hòa một chút, Trân Châu và Bích Ngọc thì cung kính bình thường, chi có Tử Ngọc là không chào đón hắn.
Dù nàng ta là nữ, Tiêu Hoa Ung cứ có cảm giác nàng ta nhìn mình như nhìn tình địch, làm như hắn cướp mất người trong lòng của
nàng ta vậy.

Bình luận

Truyện đang đọc