Thái hậu, Thái hậu, xin hãy để nô tài bẩm báo trước đã, Thái hậu.”
Bên ngoài chợt có tiếng nội thị nài nỉ càng lúc càng gần, Hữu Ninh 1đế nghe vậy vội đứng dậy ra ngoài nghênh
đón, vừa ra đến cửa thì thấy Thái hậu sản sổ đi đến, vẻ mặt giận dữ. Hữu Ninh đế khom lưng làm lễ: “0Mẫu hậu.”
“Lão thân không dám nhận tiếng mẫu hậu” này” Thái hậu nghiêng người né tránh, sầm mặt không thèm nhìn ông
ta.
Lưu T1am Chỉ thấy tình hình không ổn, vội đuổi hết nội thì và cung nữ ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại Thái hậu
và Hữu Ninh đế.
“Mẫu hậu, 2trẫm cũng đâu muốn làm tổn thương Thất Lang” Hữu Ninh đế nhỏ giọng biện minh.
Thái hậu quay phắt lại, nhìn Hữu Ninh đế chằm chằm, mắt6 long sòng sọc: “Qua cầu rút ván chính là thủ đoạn
người thường dùng còn gì? Thất Lang không phải cốt nhục của người nên người nhẫn tâm đầu đ9ộc thằng bé, hại
nó ra nông nỗi này. Nó chăng còn sống được bao lâu mà người vẫn chưa yên tâm, nhất định đấy nó vào chỗ chết
bằng được hả?”
“Mẫu hậu, bát sữa đặc anh đào năm ấy không phải do trẫm đầu độc” Hữu Ninh đế nhẫn nhịn giải thích thêm lần
nữa, vẻ mệt mỏi, “Nhưng đúng là hung thủ nhằm vào trẫm, Thất Lang xui xẻo ăn nhầm”
“Ăn nhầm à?” Thấy Hữu Ninh đế cười khổ, Thái hậu mỉa mai, “Được, cứ xem như Thất Lang ăn nhầm đi, vậy là nó
đã cứu mạng người còn gì? Nếu nó không ăn bát sữa đặc anh đào đó, ngươi thử nghĩ xem người mà ăn phải thì có
gắng gượng được đến hôm nay không?
Ngươi có biết thằng bé bị chất độc tra tấn khủng khiếp nhường nào trong mấy năm qua không hả? Hai năm nay
còn đỡ, trước kia mỗi lần chất độc phát tác là cả người sẽ lạnh như băng, dù có ngồi trong vạc nước đun sôi thì vẫn
lạnh đến mức mê sảng. Cứ sang Thu là nó bắt đầu họ khù khụ, những lúc nghiêm trọng còn ho ra máu…
Nếu ngươi rơi vào cảnh ngộ đó, ngươi có thể có được công lao vĩ đại như ngày hôm nay hay không, có thể chuyên
tâm lo liệu việc nước hay không hả?
Thằng bé khó khăn lắm mới sống được đến giờ, rốt cuộc ngươi còn đề phòng cái gì nữa?”
Nói đến đây, mắt Thái hậu đỏ hoe, giọng nghẹn ngào: “Kiếp trước huynh trưởng người phải nợ ngươi đến mức nào
mà kiếp này phải bị người đối xử như vậy?
Vì quyền thế, người đang tâm sát hại huynh trưởng, giờ đến cả cốt nhục của huynh trưởng cũng không tha? Ngươi
không muốn truyền ngôi cho nó thì ta cũng không trách, nhưng người được lợi thế nào nhờ việc sắc phong nó làm
Thái tử thì người phải hiểu rõ hơn ai hết chứ!
Người chỉ cần phể thằng bé là được, nhưng ngươi không muốn, vì có nó thì giang sơn của người mới được yên ổn
thêm mấy năm. Người vừa lợi dụng nó, vừa đề phòng nó, thế là người tra tấn nó như vậy đấy. Lương tâm của
người để đâu hả?”
Chừng nào Tiêu Hoa Ung còn là Thái tử, dù biết hắn sẽ yểu mệnh nhưng các hoàng tử khác cũng chỉ âm thầm lên
kế hoạch tranh giành quyền kể vị chứ không dám trắng trợn quá mức, các đại thân cũng không hấp tấp chọn phe,
phần lớn vân trung thành với Hoàng thượng.
Tình trạng như thế giúp Hữu Ninh đế thuận lợi khống chế triều đình, ban hành và triển khai các chính sách cũng
hiệu quả hơn.
Bởi vậy, dù đã biết Tiêu Hoa Ung bị mù màu, có thể dễ dàng lấy cớ “có khuyết tật” để phế truất, Hữu Ninh đế vẫn
không phế Tiêu Hoa Ung mà chỉ tìm cách thăm dò hån.
“Mẫu hậu.” Hữu Ninh đế nặng nề lên tiếng, giọng điệu đầy vẻ mỏi mệt và bất đắc dĩ, “Mẫu hậu tin hay không thì
tùy, trẫm chưa từng phân biệt đối xử giữa Thất Lang và các hoàng nhi khác.
Nếu Thất Lang có thể trường thọ, trẫm sẵn lòng truyền ngồi cho nó, dù gì trẫm cũng có lỗi với a huynh, nhưng
trẫm muốn biết.” Hữu Ninh đế ngước mắt nhìn thẳng vào Thái hậu, “Thất Lang có hận trẫm không”
Hữu Ninh đế ngờ rằng Tiêu Hoa Ung đã biết được thân thể của mình. Ông ta có thể trao trả ngai vàng cho Tiêu
Hoa Ung, miễn là Tiêu Hoa Ung có đủ bản lĩnh tiếp nhận, nhưng ông ta quyết không cho phép Tiêu Hoa Ung gài
bẫy mình, nghĩ cách sát hại mình.
Là Hoàng thượng, ông ta có thể cho, nhưng sẽ không cho phép người khác cướp đoạt thứ trong tay mình.
Thấy Hữu Ninh đế nhìn mình với vẻ dò xét, Thái hậu lạnh lùng hỏi: “Ngươi hoài nghi ta châm ngòi ‘tình phụ tử
giữa người và Thất Lang?”
Đúng là bà đã tiết lộ cho Tiêu Hoa Ung biết thân thể thật sự của hắn. Tiêu Hoa Ung từ bé đã thông minh, nhạy bén
lại đa nghi, sau khi trúng độc do ăn phải bát anh. đào sữa đặc kia, dù chỉ mới tám tuổi mà hắn đã điều tra được kẻ
chủ mưu rất có thể là Hữu Ninh đế. Đối với Tiêu Hoa Ung mà nói, đây quả là một đả kích trí mạng.
Hắn không hiểu vì sao người phụ thân mình hằng ngưỡng mộ và tôn kính, người phụ thân vẫn luôn thiên vị và che
chở mình lại nỡ lòng nào khiến hắn sống trong cảnh giày vò, ngày ngày ho ra máu đầy đau đớn. Hắn có cảm giác cả
thiên hạ đã ruồng bỏ mình.
Tiêu Hoa Ung còn nhỏ như vậy mà đã đánh mất ý chí muốn sống, Thái hậu biết làm thế nào được?
Nếu không gỡ bỏ khúc mắc trong lòng Tiêu Hoa Ung, chỉ e hắn đã chết năm tám tuổi.
Tiêu Hoa Ung là giọt máu duy nhất mà con trưởng để lại, đời này bà đã có lỗi với con trưởng quá nhiều, sao có thể
trơ mắt nhìn Tiêu Hoa Ung phí hoài bản thân, mặc cho kịch độc gặm nhấm xương cốt?
Về sau, nhìn Tiêu Hoa Ung chống chọi với kịch độc trong đau đớn, bà lại hối hận, biết vậy năm xưa để hắn ra đi
thanh thản lại hơn.
“Mẫu hậu, không giấu gì mẫu hậu, đúng là trẫm đã cho người bắt Thất Lang đi, nhưng trẫm thật sự không có ý hại
nó” Hữu Ninh đế dời mắt, dịu giọng giải thích, “Trẫm cũng đâu ngờ lão Tam lại nhúng mũi vào đúng lúc này, làm
Thất Lang rơi vào tay hắn”
“Lưới trời lồng lộng, thưa mà khó lọt, người làm nhiều chuyện ác nên ông trời mới khiến người gặp quả báo” Thái
hậu nghiêm mặt nói, “Thất Lang mà có chuyện gì bất trắc, ta sẽ treo cổ trước cửa cung.”
Nói rồi, Thái hậu rảo bước bỏ đi, không muốn dông dài với Hữu Ninh đế nữa.
Thẩm Hi Hòa quay về tiểu viện của mình thì hay tin Thái hậu đi gặp Hữu Ninh đế, hình như còn xích mích.
“Thái hậu hiểu bệ hạ hơn chúng ta.” Thẩm Hi Hòa liên tưởng đến những việc Hữu Ninh đế đã làm để bước lên
ngôi báu.
Thật ra, chỉ cần Tiêu Hoa Ung có bất trắc gì, Thái hậu cũng sẽ cho rằng Hữu Ninh đế là thủ phạm.
Hữu Ninh đế chỉ muốn vạch trần bộ mặt thật của Tiêu Hoa Ung nhưng lại không lường được Tiêu Hoa Ung ứng
phó quá tài tình, chuyện bé xé ra to.
Tiêu Hoa Ung đang mất tích, sống chết chưa rõ, giờ lại có tin đồn Tiêu Hoa Ung bị ám vệ của Hữu Ninh đế bắt cóc,
làm cho người người hoảng loạn, công vụ của triều đình bị trì hoãn biết bao nhiêu mà kể?
“Khi nào điện hạ mới về đây?” Bích Ngọc thật lòng lo lắng cho Tiêu Hoa Ung.
Phen này điện hạ đúng là vuốt râu hùm, Gia Thần Thái tử sao có thể bỏ qua cho hắn?
“Gia Thần Thái tử sẽ không làm gì Thái tử điện hạ đầu” Thẩm Hi Hòa hoàn toàn không lo Tiêu Hoa Ung sẽ gặp
chuyện.
Cũng giống như lần đó Lý Yến Yến không khai ra Tiêu Hoa Ung vậy,một khi biết được Tiêu Hoa Ung chính là người sắp đặt cục
diện này,Gia Thần Thái tử sẽ tin vào thân thể của Tiêu Hoa Ung.Hai người họ có chung một kẻ thù,đó là Hữu Ninh đế.
Gia Thần Thái tử biết mình không thể lật đổ Hữu Ninh đế,chỉ có thể trông cậy vào Tiêu Hoa Ung.Ông ta sẽ không làm hại Tiêu Hoa
Ung,ngược lại còn nghe theo hắn,hỗ trợ hắn.
Gia Thần Thái tử sẽ không cho rằng đám thuộc hạ của mình bị tiêu diệt gọn là do phụ tử Hữu Ninh đế và Tiêu Hoa Ung bắt tay nhau
bày mưu tính kế.Từ lúc Tiêu Hoa Ung đến tìm mình,ông ta đã biết điều đó.Nếu Tiêu Hoa Ung muốn gài bẫy ông ta thì chẳng cần
vòng vèo đến thể làm gì,Hữu Ninh đế cũng không nhất thiết phải chịu tổn thất nhiều đến vậy.
Đám binh sĩ Thần Dũng quần bó mạng toàn là quân tinh nhuệ,mất một lúc chừng ấy người chẳng khác nào mọi tim xéo thịt Hữu
Ninh đế.