CUỘC SỐNG “TRÀ XANH” CỦA THÁI TỬ ĐIỆN HẠ

Con ngựa phi nước đại suốt một chặng đường dài quanh co khúc khuỷu rồi dừng vó trước một thôn trang. Thẩm
Hi Hòa thắc mắc: “Sao ch1úng ta lại đến đây?”
Tiêu Hoa Ung nở nụ cười bí hiểm mà không đáp, chỉ dắt nàng vào trong. Qua khỏi cổng trong thì thấy m0ột bóng
người cao lớn đang đứng giữa sân, Thẩm Hi Hòa tháng thốt: “Á huynh!”
Thẩm Hi Hòa đã đoán người thị vệ đi bên kiệu1 hoa lúc đón dâu hôm nay là a huynh mình. Theo tập tục, phụ thân
không thể đưa dâu, người đi theo tân nương phải là huynh đệ. Thẩ2m Hi Hòa chỉ có một ca ca là Thẩm Vân An nên
đành để biểu huynh Đào gia đưa dâu.
Cả đời mới có một lần thành hôn, Thẩm Hi6 Hòa rất muốn người đưa dâu sẽ là Thẩm Vân An nhưng cũng biết tình
thể không cho phép nên chưa từng nhắc đến.
Thẩm Hi Hòa9 nâng váy chạy ào đến chỗ Thẩm Vân An. Nghe tiếng nàng gọi, Thẩm Vân An quay người lại, dang
rộng hai tay.
Thẩm Hi Hòa nhào vào lòng Thẩm Vân An, ôm ghì lấy hắn. Đã hơn một năm nay hai người không được gặp nhau,
dù thường xuyên thư từ những nàng vẫn rất nhớ hắn.
Thẩm Vân An bể Thẩm Hi Hòa lên, xoay một vòng rồi mới buông nàng xuống. Hắn cúi đầu nhìn nàng, vừa vuốt
tóc nàng vừa cảm khái: “U U của a huynh đã trưởng thành rồi”
Muội muội của hắn đã lớn, đã thành thế tử của người khác thật rồi.
“A huynh, UU mãi là muội muội của a huynh” Thẩm Hi Hòa ngước nhìn Thẩm Vân An, ánh mắt hiền hòa, trong
cặp mắt đen láy phản chiếu bóng hình hắn.
Tiêu Hoa Ung đứng xa xa nhìn theo, thì ra nàng cũng có lúc ngoan ngoãn nép vào lòng như một chú chim nhỏ, đây
là lần đầu hắn được thấy.
Thẩm Hi Hòa vẫn có những lúc giống như bao nữ lang bình thường khác, nhưng hiếm ai có thể khiến nàng tỏ ra
như thế.
Dù hiện giờ nàng bao dung hắn, chiều theo ý hắn, tin tưởng hắn, nhưng chưa bao giờ làm nũng với hắn như thế
này.
Tiêu Hoa Ung hâm mộ Thẩm Vân An, nhưng không ghen tị. Dù gì Thẩm Vân An cũng là máu mủ ruột rà, lại ở bên
nàng suốt mười lăm năm, còn hắn chỉ mới quen biết nàng chưa đầy ba năm.
Thẩm Vân An xòe tay ra, trên tay là một chiếc nanh sói được đục lỗ, xấu vào một sợi dây. Hắn hỏi: “Muội còn nhớ
chiếc nanh sói này không?”
Thẩm Hi Hòa ngắm nghía chiếc nanh sói bóng loáng đã sứt mẻ đối chỗ, chứng tỏ nó có tuổi đời khá lâu. Chiếc nanh
sói này vốn có một cặp. Năm Thẩm Hi Hòa bảy tuổi, nghe nói Thẩm Vân An bị mất tích trong lúc huấn luyện cùng
các tướng sĩ, nàng bèn lẻn ra ngoài tìm Thẩm Vân An, bất chấp sự ngăn cản của mọi người.
Khi ấy, Thẩm Vân An cũng chỉ là một cậu thiếu niên, do bất cẩn đạp trúng hố tuyết, bị tuyết vùi nên mọi người mới
không tìm được. Cậu chật vật trèo ra khỏi hố thì vừa khéo gặp được Thẩm Hi Hòa. Xui xẻo thay, hai huynh muội
đụng độ một con sói què chân bị bầy đàn xua đuổi đang đói rã họng. Thẩm Vân An chỉ là một thiếu niên mười lăm
tuổi không có vũ khí, sau một hồi vật nhau tay không với con sói thì mình mẩy đầy vết thương, nghĩ bụng chỉ còn
nước đồng quy vu tận với nó.
Thẩm Hi Hòa tìm được một cành cây nhọn, chạy xuống sườn dốc phủ đầy tuyết mà Thẩm Vân An và con sói vừa
lăn xuống, lấy hết can đảm cắm thẳng vào mắt con sói, được ăn cả ngã về không.
Khi ấy, Thẩm Vân An và con sói đang quấn lấy nhau, Thẩm Hi Hòa rất có khả năng đâm trúng Thẩm Vân An,
nhưng cả hai biết rằng cơ hội chỉ đến một lần, đối với một cô bé non nớt như Thẩm Hi Hòa mà nói thì đòn tấn công
này đòi hỏi phải hết sức can đảm.
Nhưng Thẩm Hi Hòa không hề chần chờ gì mà đâm trúng phóc mắt con sói, nhờ vậy Thẩm Vân An mới tranh thủ
được thời cơ giết chết nó. Giết được con sói rồi, Thẩm Vân An mới phát hiện Thẩm Hi Hòa đã ngất xỉu tự lúc nào,
không phải vì sợ mà là vì phát bệnh nên không hít thở được.
Nếu phụ thân không đến kịp, đi cùng còn có vị đại phu phụ trách điều trị cho Thẩm Hi Hòa, chỉ e Thẩm Vân An đã
mất muội muội mình.
Sau đó, con sói này được đưa về phủ, Thẩm Vân An nhổ lấy hai chiếc nanh nhọn của nó và vẫn luôn đeo trên
người. Về sau, Thẩm Vân An có vô số lần xông pha giữa chiến trường đẫm máu, cho dù có gian nan đến mấy, vất
vả đến mấy, chỉ cần nhìn hai chiếc nanh sói này, hắn sẽ nhớ lại chuyện cũ năm xưa, khi ấy nếu hắn không thể kiên
trì, Thẩm Hi Hòa sẽ phải làm mồi cho sói, thế là sức chiến đấu của hắn lại tăng vọt.
“Khi đó huynh đã muốn tặng cho muội rồi, nhưng phụ thân báo muội là nữ lang, sao có thể đeo nanh sói được.
Hơn nữa, sức khỏe muội không được tốt, đeo mấy thứ máu me đáng sợ thế này sẽ lấn át phúc khí” Thẩm Vân An
cầm tay Thẩm Hi Hòa, đặt chiếc nanh sói vào lòng bàn tay nàng, “Giờ U U đã bình phục, hắn là không cần phải sợ
nữa, sau này huynh muội chúng ta mỗi người một chiếc, khi nào nhớ a huynh thì cứ ngẫm nó là được.


Nói đến đây, hắn ngừng trong thoáng chốc rồi nói nhỏ: “A huynh cũng thế”
Chiếc nanh sói hãy còn ấm, hẳn là vẫn luôn được Thẩm Vân An nằm trong tay nên mới còn sót lại chút hơi ấm của
hắn.
Thẩm Hi Hòa khép ngón tay lại, không muốn cơn gió đêm lạnh lẽo xua tan chút hơi ấm ít ỏi ấy.
Thẩm Vân An nhìn Thẩm Hi Hòa đầy lưu luyến, một lúc sau mới khàn khàn cất tiếng: “A huynh phải đi đây, UU
hãy chăm sóc bản thân thật tốt nhé!
“Vâng.” Thẩm Hi Hòa rầu rĩ đáp, miễn cưỡng mỉm cười. Nàng không dám nói gì nhiều.
Hôm nay nàng yếu đuối hơn hẳn thường ngày, lúc từ biệt phụ thân để lên kiệu hoa, nàng không kìm được nước
mắt, bây giờ cũng nước mắt rưng rưng.
Thẩm Vân An nắm tay Thẩm Hi Hòa đi đến trước mặt Tiêu Hoa Ung, giao muội muội mình cho hắn, cũng không
nhiều lời mà chỉ đấm nhẹ vào ngực Tiêu Hoa Ung một cái, sau đó lùi lại đằng sau, vừa đi vừa nhìn Thẩm Hi Hòa
chăm chăm. Mãi đến lúc ra đến cổng, Thẩm Vân An mới quay lưng đi.
Thẩm Hi Hòa đứng yên không nhúc nhích, mãi đến khi có tiếng ngựa hí vang, sau đó là tiếng vó ngựa lộc cộc xa dần, nàng mới cụp mắt.
“Ta sắp xếp thế này vì mong nàng được vui, nào ngờ lại khiến nàng đau lòng” Tiêu Hoa Ung khẽ thở dài, ôm Thẩm
Hi Hòa vào lòng và nói.
Thẩm Hi Hòa nghiêng đầu, đôi mắt vẫn còn ngấn nước, cảm kích: “Điện hạ, ta rất vui. Cảm ơn điện hạ đã vì ta mà
khổ công sắp xếp”
Giờ thì nàng đã biết đêm giao thừa hắn đến tìm Thẩm Nhạc Sơn là có chuyện gì. Hắn tìm người đóng giả Thẩm
Vân An tại Tây Bắc, có lẽ là giả vờ bệnh vài ngày, còn Thẩm Vân An thật thì ra roi thúc ngựa vào kinh để đưa dâu.
Thẩm Vân An tháp tùng bên kiệu hoa, tự mình đưa Thẩm Hi Hòa qua cổng Chu Tước, xem như đã làm tròn trách
nhiệm của một người huynh trưởng trong hôn lễ của muội muội mình.


Nhờ vậy,Thẩm Hi Hòa chẳng còn gì phải tiếc nuối về hôn lễ của mình nữa.
Cũng vì lý do này nên Thầm Nhạc Sơn mới bằng lòng cho Tiêu Hoa Ung nán lại trong đêm giao thừa,bởi lẽ ông phát hiện con rể biết
nghĩ cho con gái hơn là ông tưởng,cuộc sống hôn nhân của con gái sẽ không khác lúc chưa gả là mấy.
Phải biết rằng Tiêu Hoa Ung làm thế này là cực kỳ mạo hiểm.Dù rất muốn nhưng Thẩm gia bọn họ không dám làm gì khác,vậy mà
Tiêu Hoa Ung lại sẵn lòng chấp nhận rủi ro để Thẩm Hi Hòa không còn gì tiếc nuối,còn nói nếu có sơ suất gì,hắn sẽ một mình gánh
chịu toàn bộ trách nhiệm.


Tiêu Hoa Ung vì chuyện này mà khổ công bày mưu tính kế ra sao,hao phí bao nhiêu nhân lực để đảm bảo không có gì sơ suất,chỉ có
Thẩm Nhạc Sơn biết rõ.

Bình luận

Truyện đang đọc