CUỘC SỐNG “TRÀ XANH” CỦA THÁI TỬ ĐIỆN HẠ

Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter


*********************************


Thẩm Hi Hòa không cần phải nhớ những kẻ tôm tép, việc này sẽ do kẻ dưới đảm nhận, cụ thể là Trân Châu và Bích
Ngọc. Hai người họ, một3 người phụ trách ghi nhớ vương tôn công tử,
người kia phụ trách ghi nhớ danh môn quý nữ trong Kinh.
“Đó là Vương gia1 Nhị Lang, đích trưởng tôn của Môn hạ tỉnh Vương Thị trung” Trân Châu đáp.
“Ta hiểu rồi” Tiêu Hoa Ung muốn ra chiêu trí mạng9 với Vương Chỉnh đây mà. Trước đây Tiêu Hoa Ung vốn
không định đối phó với Vương Chính một cách triệt để, dù sao ông ta cũng đã có v3ết nhơ chểnh mảng trong công
việc, không thể tiếp nhận cái ghế của Tiết Hoành được.
Hơn nữa dù gì Vương Chính cũng là tâm ph8úc của Hữu Ninh đế, ra tay với ông ta quá sớm sẽ khiến Hữu Ninh đế
nghi ngờ.
Thế nhưng Tiêu Hoa Ung không bao giờ hành sự bất cẩn, nay lại ra tay với Vương Chính thì có thể khẳng định hắn
đã có biện pháp để tiêu diệt Vương Chính mà không bị Hữu Ninh đế hoài nghi.
Hữu Ninh đế vốn định rời khỏi khán đài, thấy Tiêu Hoa Ung ngất xỉu thì vội vàng chạy tới, lớn tiếng quát: “Thái y,
truyền thái y!”
Hiện trường rối loạn bởi cùng một lúc phát sinh hai biến cố. Vụ thứ nhất là có người bắt gặp Đột Quyết vương tử
giết người, Kinh Triệu doãn dẫn thuộc hạ đến mới biết nạn nhân không phải dân thường mà là công chúa đương
triều. Vụ thứ hai là Thái tử điện hạ bị ám toán ngay tại sân thi đấu mã cầu bởi độc phấn giấu trong quả cầu.
“Thái tử sao rồi?” Hữu Ninh đế vẫn đang đợi kết quả.
Thái y lệnh và hai vị thái y thừa nhìn nhau, sau đó thái y lệnh bước tới trước và nói: “Bẩm bệ hạ, may mà điện hạ
không hít hay nuốt phải độc phấn, không thì… hết đường cứu chữa.
Nghe vậy, sắc mặt Hữu Ninh đế cực kỳ khó coi.
“Tuy Thái tử điện hạ chưa hít phải nhưng độc phấn lại rơi vào mắt điện hạ, e rằng..” Thái y thừa thầm mắng thái y
lệnh gian xảo, chừa phần mấu chốt nhất, dễ thổi bùng lửa giận của Hữu Ninh đế nhất cho mình, “Điện hạ sẽ bị
mù.”
Sát khí thoáng hiện trong mắt Hữu Ninh đế: “Lưu Tam Chỉ, tống cổ bọn chúng vào nhà lao cho trẫm, dùng nghiêm
hình tra tấn, trẫm muốn biết kẻ chủ mưu!”
“Thưa vâng” Lưu Tam Chỉ lập tức đi lo liệu. Hữu Ninh đế sốt ruột đợi thêm một lát vẫn không thấy Tiêu Hoa Ung
tỉnh lại, ông ta đành phải người ở lại trông chừng, còn mình thì đi xử lý vụ việc bên kia.


Các hoàng tử và Thẩm Hi Hòa đều đang đợi bên ngoài, thấy Hữu Ninh đế rảo bước đi ra, không hề che giấu sắc
mặt sa sầm. Ông ta chẳng buồn liếc mắt nhìn bọn họ mà đi nhanh như gió.
Thấy Hữu Ninh đế đã đi, Thẩm Hi Hòa bèn vào trong thăm Tiêu Hoa Ung, về tình về lý đây đều là việc nên làm.
Không có Hữu Ninh đến các hoàng tử cũng không dám vào thăm, ngộ nhỡ Thái tử có việc gì. Ngẫm lại thì ngoài
Thẩm Hi Hòa ra, trong số những người từng tiếp cận Tiêu Hoa Ung, có mấy ai có kết cục tốt đẹp đầu?
Các hoàng tử lục tục rời đi, cuối cùng chỉ còn lại Tiêu Trường Khanh và Tiêu Trường Doanh. Tiêu Trường Khanh
nói: “Vương Chính… xong đời rồi”
“Á huynh, Thái tử… Thái tử thẳng tay xử Vương Chính luôn!” Trước kia thái độ của Tiêu Trường Doanh với Tiêu
Hoa Ung chỉ là đề phòng và tán thưởng, nhưng nay hắn đã thật sự chấn động. Vương Chính là tâm phúc của Hữu
Ninh đế đấy nhé! Vậy mà Tiêu Hoa Ung dám ra tay trắng trợn thế kia, thậm chí không hề kiêng dè, sẵn sàng biến
bản thân thành người trong cuộc. Chẳng lẽ hắn dám chắc Hữu Ninh đế sẽ không nghi ngờ mình? “Thế nên hắn mới
là Hoàng Thái tử” Tiêu Trường Khanh mỉm cười ẩn ý rồi quay đi. Trước kia, hắn thật ngây thơ nên mới tin rằng
được Hữu Ninh đế bồi dưỡng thì ngai vàng sẽ thành món đồ trong túi mình. Giờ hắn mới biết chưa chắc Hữu Ninh
đế muốn trao ngai vàng cho ai thì ngai vàng sẽ là của người đó.
Thẩm Hi Hòa bước vào phòng, thấy chỉ còn thái y lệnh đang trông chừng, còn hai vị thái y thừa đã đi theo Hữu
Ninh đế. Thấy nàng, Thiên Viên và thái y lệnh tự giác lui ra ngoài. Thẩm Hi Hòa và Trân Châu vừa đi đến bên
giường, Tiêu Hoa Ung đang hôn mê chợt mở bừng mắt, ánh mắt sáng ngời, tinh thần phấn chấn.
“Kỹ năng giả vờ ngất của điện hạ ngày một nhuần nhuyễn.” Thẩm Hi Hòa điềm đạm cất tiếng. “Có U U tới, ta có
ngất thật cũng phải tỉnh lại thôi” Tiêu Hoa Ung nằm gối đầu lên cánh tay, ngước mắt nhìn Thẩm Hi Hòa.
“Điện hạ đang diễn trò gì vậy?” Thẩm Hi Hòa hỏi.
“Ta không tin U U không biết” Tiêu Hoa Ung cười nói.
“Điện hạ làm vậy không sợ bị bệ hạ nghi ngờ à?” Thẩm Hi Hòa ngồi xuống ghế, quay mặt về phía Tiêu Hoa Ung.
“Bệ hạ sẽ không nghi ngờ” Tiêu Hoa Ung khẳng định, “Vì ông ta sắp được biết ta đã thành kẻ mù màu do độc
phấn”
Thẩm Hi Hòa khẽ giật mình.
Thái tử sao có thể là người tàn tật được? Việc Tiêu Hoa Ung bị mù màu hoàn toàn có thể là lý do để phế truất hắn.
Làm sao Hữu Ninh đế tin được Tiêu Hoa Ung sẵn sàng đánh đổi một cái giá đắt đến vậy chỉ để đối phó Vương
Chính cơ chứ? Nếu mắt hắn cả đời không lành được thì chẳng hóa ra sẽ vô duyên với ngai vàng hay sao? Vả lại, một
khi Hữu Ninh đế nắm được cái thóp này, ông ta có thể phế truất Tiêu Hoa Ung bất kỳ lúc nào.
“Điện hạ thật cao tay” Thẩm Hi Hòa không thể không khen ngợi.
Với tình hình hiện tại, Hữu Ninh đế sẽ không muốn phế Thái tử để rồi triều thần lại tranh đấu lẫn nhau Vì vị trí
Đông cung. Hữu Ninh đế còn phải đối phó với Thục Nam và Tây Bắc, nên miễn là Tiêu Hoa Ung chỉ bị mù màu
chứ không mù hẳn, ông ta sẽ không phế truất hắn.


Nguyên nhân thứ nhất, hiện tại Hữu Ninh đế cần giữ vững ngôi vị Thái tử của Tiêu Hoa Ung, cũng như năm xưa
do tình thể bắt buộc mà ông ta phải lập Thái tử vậy.
Thứ hai, chuyện này là do Vương Chính gây ra, Hữu Ninh đế sẽ không để triều thần đè đầu cưỡi cổ mình.
Thứ ba, việc chủ động giao nhược điểm của bản thân vào tay Hữu Ninh đế sẽ khiến ông ta thôi ngờ vực về hắn.
Thứ tư, Hữu Ninh đế sẽ không tin Tiêu Hoa Ung sẵn lòng đánh đổi tính mạng hoặc thị lực của bản thân chỉ để hãm
hại Vương Chính. Chỉ cần xác minh được việc Tiêu Hoa Ung bị mù màu thật, Hữu Ninh đế sẽ tin Vương Chính là
kẻ chủ mưu trong vụ việc này chứ không tin toàn bộ là do Tiêu Hoa Ung tự biên tự diễn, cũng không nghi ngờ hắn
mảy may.
Thứ năm,…
“Hắn là điện hạ gần khỏi rồi nhỉ” Thẩm Hi Hòa nhìn Tiêu Hoa Ung vé dò xét.
Từ ngày biết được sự thật về các lớp vỏ bọc của Tiêu Hoa Ung, Thẩm Hi Hòa không còn hỏi thăm Tùy A Hỉ về
bệnh tình của hắn nữa.
“Sau này mắt khỏi hẳn rồi, trong trường hợp phát sinh xung đột với bệ hạ, nếu bệ hạ lấy cớ này để phế Thái tử thì
đó cũng là lúc bệ hạ mất hết mặt mũi, để lộ bộ mặt thật hẹp hòi của bản thân. Quần thần sẽ cho rằng bệ hạ tựa như
mặt trời xế bóng, bắt đầu lực bất tòng tâm nên mới sinh lòng nghi kỵ, không muốn Thái tử quá hùng mạnh”
Thẩm Hi Hòa nhoẻn cười: “Thế là quân thần bị ly gián, triều thần hoặc dao động vì không biết nên theo điện hạ hay
theo bệ hạ, hoặc giữ thái độ trung lập, không đắc tội ai”


Tiêu Hoa Ung nhìn nàng trìu mến: “Người đoán được toàn bộ mục đích của ta chỉ có mình U U nàng” Kể cả đám Tiêu Trường Khanh
cũng chưa chắc đã nghĩ được đến điểm thứ năm vì quá xa xôi. “Điện hạ quá khen” Thẩm Hi Hòa điềm nhiên đáp lời, “Nếu không suy
nghĩ thấu đáo, ta nào dám ở bên điện hạ chứ?”
Người có lòng dạ thâm sâu tột độ như hắn chính là kẻ đáng sợ nhất trần đời.
Bởi lẽ, hắn có thể lấy mạng bất kỳ ai trong nháy mắt.
“UU, nàng không cần phải thế, trái tim ta… đã dừng ở bên nàng từ lâu”

Bình luận

Truyện đang đọc