Nghe Tiêu Trường Khanh nói vậy, Tiêu Trường Doanh càng khó chịu hơn. Trước kia, hắn cho rằng Thái tử cũng
không giành được trái ti3m của Thẩm Hi Hòa giống mình, chẳng qua có lợi thế là đích xuất mà thôi, còn nay…
Thấy Tiêu Trường Doanh vẫn chưa thể b1uông bỏ mối tình đơn phương này, Tiêu Trường Khanh không đành lòng
nhìn đệ đệ sa sút tinh thần, bèn nói lảng sang chuyện khác: “C9òn bốn ngày nữa là đến ngày hẹn với lão Tứ, giờ
huynh đã bị Thái tử để mắt, đành phải nghĩ cách khác thôi.”
Tiêu Trường K3hanh cúi đầu nhìn con dấu được cuộn lại bằng chỉ đỏ thành một cái kén tằm đang lủng lẳng nơi cổ
tay.
Hắn đã lấy con dấu, 8đương nhiên phải làm được chuyện mình đã hứa hẹn.
“A huynh có cần để giúp gì không?” Tiêu Trường Doanh biết ca ca muốn giữ lấy con dấu này nên hi vọng có thể
giúp Tiêu Trường Khanh một tay.
Tiêu Trường Khanh vỗ vai Tiêu Trường Doanh, vui vẻ mỉm cười: “Đệ cứ làm đúng theo kế hoạch là đã giúp huynh
rồi đấy.”
“A huynh định qua mặt Thái tử bằng cách nào?” Tiêu Trường Doanh từng lĩnh giáo thủ đoạn của Tiêu Hoa Ung,
hắn biết Tiêu Hoa Ung không phải người dễ bị lừa.
Tiêu Trường Khanh giơ tay lên ngang trán như thể muốn che nắng, thật ra là quan sát ánh nắng bị khúc xạ khi rọi
qua con dấu bằng bạch ngọc. Hắn nói một câu làm Tiêu Trường Doanh chẳng hiểu ra sao: “Con dấu này sẽ dẫn lối
cho huynh.”
Tiêu Trường Khanh đến Chiêu vương phủ một chuyến, sau đó không còn động tĩnh gì khác. Thẩm Hi Hòa cũng
đang theo dõi chuyện này. Vì đã có phương án dự phòng là Diệp Vãn Đường nên nàng cảm thấy lần này không
nhất thiết phải giết bằng được Tiêu Trường Thái, vả lại còn có Tiêu Hoa Ung, thế là nàng quyết định không cần can
thiệp quá nhiều.
Mấy ngày kế tiếp, Tiêu Hoa Ung chỉ ghé quận chúa phủ một lần sau khi bãi triều, mà cũng chỉ dùng bữa sáng xong
là đi ngay chứ không nán lại hàn huyên như mọi khi, nhưng Thẩm Hi Hòa cũng không hỏi nguyên do.
Cái nóng như thiếu trong Kinh đã khiến một số cậu ấm nhà thế gia đánh nhau vì tranh giành băng, nhiều người
gần như không chịu đựng được nữa. Bộ Sơ Lâm chẳng thiết về Bộ phủ, nhưng lần nào cũng vậy, nàng ta vừa ghé
quận chúa phủ chưa được bao lâu, Thôi Tấn Bách ắt tìm được cái cớ nào đó khiến nàng ta không thể không về, làm
Bộ Sơ Lâm tức điên.
“Đều tại kẻ đầu têu trong vụ án giá lá dâu cả, nếu không có vụ này thì ta đã được đến hành cung rồi. Mấy hôm nay
phải nói là nóng chảy mỡ!” ở chỗ Thẩm Hi Hòa, Bộ Sơ Lâm vừa được tận hưởng cảm giác mát lạnh do băng đem
lại, vừa không cần buộc ngực.
Mấy năm qua nàng ta còn chịu đựng được, nhưng năm nay chẳng biết sao lại oi bức phát khiếp, cũng may tuy nóng
nhưng vẫn có mưa, bằng không cả triều sẽ phải phát sầu.
“A Lâm, để ý chút đi.” Thấy Bộ Sơ Lâm ngửa đầu tu nước ô mai ừng ực, để lộ hầu kết giả, Thẩm Hi Hòa bèn nói.
Hầu hết giả của Bộ Sơ Lâm làm từ đất sét, nặn cực khéo, dán trên cổ hệt như thật.
Chẳng ai lại mất lịch sự đến mức nhìn chằm chằm hầu hết của người khác, Bộ Sơ Lâm lại mặc áo che kín cổ nên đến
nay vẫn chưa lộ tẩy.
Bộ Sơ Lâm tháo nó xuống và nói: “Ta nói muội nghe, dạo này tảng đá họ Thôi cứ săm soi hầu hết của ta suốt!”
Nàng ta hận Thôi Tấn Bách chết đi được. Nhờ nỗ lực không ngừng nghỉ của nàng ta bấy lâu nay mà chí ít viện tử
của nàng ta vẫn an toàn. Mấy năm nay, Bộ Sơ Lâm thường giả vờ bệnh trốn đi trực, thứ nhất là để Hữu Ninh đế an
tâm rằng mình là hạng ham chơi biếng làm, thứ hai là tiện che giấu thân phận, chẳng hạn như mùa Hè có thể nằm
dài trong phủ, muốn mặc gì thì mặc, cho dù không mảnh vải che thân cũng chẳng ai thấy.
Từ khi Thôi Tấn Bách đến Bộ phủ ở nhờ, có khi hắn còn xộc vào phòng Bộ Sơ Lâm mà không buồn gõ cửa, may mà
nàng ta nhanh tay lẹ mắt, kịp thời chỉnh y phục, không thì đã bị hắn phát hiện rồi!
Cứ tiếp tục thế này, sớm muộn gì nàng ta cũng lòi đuôi! “Hắn xông thẳng vào phòng ngủ của ngươi à?” Thẩm Hi
Hòa khẽ nhíu mày, nàng không thích những hành vi vô lễ kiểu này.
Dù Thôi Tấn Bách tưởng Bộ Sơ Lâm là nam, đàn ông với nhau không cần câu nệ thì làm vậy cũng thật quá đáng.
Biết Thẩm Hi Hòa không thích việc này, Bộ Sơ Lâm rầu rĩ nói: “Đầu đuôi là do ta…”
Trước kia, vì muốn trêu chọc Thôi Tấn Bách mà Bộ Sơ Lâm không ít lần lẻn vào phòng ngủ của hắn giữa đêm hôm
khuya khoắt, thậm chí còn xộc vào phòng tắm, suýt nữa thấy hết từ đầu đến chân.
Bây giờ, chỉ cần nàng ta chỉ trích Thôi Tấn Bách một câu, hắn sẽ phản pháo thế này: “Khi xưa ngươi cũng trêu chọc
ta như thế, làm ta đem lòng yêu ngươi sâu đậm, có thể thấy cách này có hiệu quả. Đời này ta chưa từng thích ai,
không biết phải làm thế nào mới có thể khiến người trong lòng thích mình, đành bắt chước ngươi vậy.”
Bộ Sơ Lâm: “…”
“Hối hận, rất hối hận, hối hận không để đâu cho hết!” Bộ Sơ Lâm than thở.
Nghe xong đầu đuôi câu chuyện, Thẩm Hi Hòa phần nào thông cảm với Thôi Tấn Bách, thậm chí còn thấy hắn thật
thảm, đường đường một công tử thế gia điển hình, vậy mà bị Bộ Sơ Lâm giày vò ra nông nỗi này…
Quả thật không thể trách Thôi Tấn Bách được, muốn trách chỉ có thể trách Bộ Sơ Lâm tự làm tự chịu mà thôi.
“Đáng đời ngươi.” Thẩm Hi Hòa mặc kệ Bộ Sơ Lâm.
“Thì ban đầu ta chỉ muốn làm cho giống thật một chút thôi mà.” Bộ Sơ Lâm sao có thể thừa nhận mình làm vậy vì
đùa dai, mỗi lần thấy Thôi Tấn Bách bị mình dọa đến biến sắc, thậm chí có phần khiếp đảm, nàng ta lại khoái chí,
ngứa ngáy tay chân, dăm ba hôm lại đi trêu Thôi Tấn Bách một lần…
Giờ thành ra đùa quá trớn, làm Thôi Tấn Bách bám nàng ta như sam, sẵn sàng đón nhận sự thật mình là đoạn tụ!
Thôi Tấn Bách đeo bám như sam cũng thôi đi, còn ăn miếng trả miếng, lúc trước Bộ Sơ Lâm từng trêu chọc hắn thế
nào thì nay bị hắn giở trò y hệt! Đến khi thành nạn nhân, Bộ Sơ Lâm mới biết năm ngoái mình đáng ghét nhường
nào.
Làm bây giờ Bộ Sơ Lâm đâm ra đuối lý, đáng thương biết mấy.
Thẩm Hi Hòa lườm Bộ Sơ Lâm, biết tỏng vì sao nàng ta lại đùa dai đến thế. Chẳng qua là ăn no rừng mỡ, vui quá
nhất thời không dứt được.
Giờ thì hay rồi, lúc trước đùa vui chốc lát, về sau e là sẽ bị trói buộc cả đời.
“ Ừ, muội nghĩ cách giúp ta đi, ta sắp không giấu nổi nữa rồi.” Bộ Sơ Lâm sụt sịt níu lấy ống tay áo Thẩm Hi Hòa,
tranh thủ vuốt ve một chút.
Vải may áo của Thẩm Hi Hòa toàn là loại lụa sống mỏng nhẹ, một cuộn nặng không đầy hai lạng, đáng giá nghìn
vàng, trong cung chỉ có chừng mười cuộn, không phải phi tần nào cũng có.
Tiêu Hoa Ung đưa hết số lụa mỏng được phân cho Đông cung đến chỗ Thẩm Hi Hòa, làm các nữ lang trong Kinh
hâm mộ không thôi!
Bọn họ có được một hai bộ đã mừng lắm lắm, còn Thẩm Hi Hòa thích mặc là mặc, mỗi ngày một bộ. Vả lại trời
đang nóng bức, ai không ghen tị cho được, không ít thiếu nữ còn hối hận vì ngày xưa không nghĩ đến chuyện gả
vào Đông cung.
Loại lụa này sờ vào mát lạnh rất dễ chịu, Bộ Sơ Lâm không kìm được sờ thêm mấy lần. nàng ta cũng muốn mặc, hiềm nỗi lụa sống
quá mỏng, không thể may y phục nam giới được. Thẩm Hi Hòa giật tay áo ra, nhìn nếp nhăn trên đó: “Ngươi có biết năm nay lụa
mỏng hết hàng rồi không, nếu ta đòi bồi thường, chỉ e người có tiền cũng không đến được.”
Bộ Sơ Lâm vội vàng vuốt phẳng tay áo cho Thẩm Hi Hòa một cách cẩn thận: “U U, giúp ta nghĩ cách đi mà, van muội đấy.”
“Sớm muộn gì hắn cũng biết ngươi là nữ, thôi thì người hãy thành thật thú nhận, biết đâu hắn còn biết điều giữ khoảng cách, ngươi sẽ
dễ thở hơn.”
Tiêu Hoa Ung đã biết Bộ Sơ Lâm là nữ, mà Thôi Tấn Bách là người của Tiêu Hoa Ung, dù Tiêu Hoa Ung chưa nói ra những bí mật
này cũng khó giữ được cả đời.