Mười bốn năm trước, Tây Bắc vương phủ và Khang vương phủ đã kết thù sâu đậm.
Mười bốn năm trước, Thẩm Nhạc Sơn phụng chiếu vào Kinh để nhận ban thưởng, không ai ngờ được rượu vua ban lại bị bỏ thuốc.
Thoạt đầu cứ ngỡ là Thẩm Nhạc Sơn say rượu, được ân chuẩn cho nghỉ ngơi trong cung, Tiêu thị lại nhân lúc đó lẻn vào tẩm điện nơi Thẩm Nhạc Sơn đang nghỉ.
Dâm loạn giữa chốn cung đình, người bị mạo phạm lại là đích nữ của Khang vương phủ, đường muội của Hoàng thượng.
Hữu Ninh để nổi trận lôi đình, may thay, Thái hậu điều tra được có người bỏ thuốc vào rượu Hoàng thượng ban cho Thẩm Nhạc Sơn, là một công nhân bị Tiêu thị mua chuộc, bằng không Thẩm Nhạc Sơn có bị hạ ngực cũng chưa hết tội.
Dù vậy, hoàng gia cũng cần thể diện, sao Hữu Ninh để có thể để đường muội mình làm thiếp được? Có điều người có lỗi là Tiêu thị, lại có Thái hậu ra mặt giữ gìn lẽ phải, các tông thân trong hoàng tộc chỉ có thể gây sức ép để Thẩm Nhạc Sơn cưới Tiêu thị làm bình thế.
Được tin, Thẩm Nhạc Sơn bèn tiến cung, bàn giao binh quyền Tây Bắc, nói rằng muốn để tang chính thế chứ quyết không chịu tái giá với Tiêu thị.
Đúng lúc này, Đột Quyết xâm phạm biên giới ở Tây Bắc, Hữu Ninh để bó tay, đành quả măng Tiêu thị và Khang vương phủ, rồi rầm rộ truy phong Tây Bắc vương phi cùng với Thẩm Hi Hòa đang thoi thóp.
Cuối cùng, Thẩm Hi Hòa được phong làm Chiêu Ninh quận chúa, đãi ngộ ngang với quốc công, có thực ấp ba nghìn, phong hào của nàng có một chữ “Ninh,“ biểu thị vinh quang lớn lao mà đế vương ban tặng.
Thẩm Vân An được phong thể tử, Tiêu thị ở lại Kinh thành, cả đời không được đặt chân vào Tây Bắc một bước. Đến đây, Thẩm Nhạc Sơn mới nhận lấy nhiệm vụ đầy nguy ngập, một lần nữa lãnh binh bình định chiến loạn ở Tây Bắc.
Chẳng ai ngờ, hai tháng sau Tiêu thị phát hiện mình có thai trong một lần khám bệnh, mười tháng sau sinh ra thứ nữ duy nhất của Thẩm Nhạc Sơn – Thẩm Anh Nhược.
Phụ thân là Tây Bắc vương quyền thể một vùng, mẫu thân là quận chúa, đích nữ của vương phủ, cữu cữu là đương kim Hoàng thượng, nàng ta vốn phải là lá ngọc cành vàng sánh vai cùng các công chúa, nhưng vì là thứ nữ nên lại thành ra nửa vời.
Mấy năm trước, Thẩm Anh Nhược cùng đi học với Tứ công chúa trong cung, nhà thông minh nhanh trí nên được Hữu Ninh để yêu quý, phong làm huyện chủ, từ đó mới khá hơn một chút.
Thẩm Hi Hòa không chỉ căm thù Khang vương phủ đã giết người thân, còn hận bọn họ sát hại mẫu thân mình!
“Quận chúa phủ ” Thẩm Hi Hòa không thích quá nhiều người “Em cho Quận chúa phủ. Thẩm Hi Hòa không thích quá nhiều người, Em cho người đi mua ít hoa cỏ cây cối nhé.”
“Vâng.” Bích Ngọc lại lui ra thu xếp công việc. Thẩm Hi Hòa hơi mệt, để Hồng Ngọc hầu hạ nghỉ ngơi chừng nửa canh giờ, vừa ngủ dậy thì nghe Hồng Ngọc báo rằng Tạ Uẩn Hoài đến. Nửa tháng nay, Tạ Uẩn Hoài đã cân nhắc được ít nhiều, có điều không thử nghiệm thực tiễn thì không thể chắc chắn được, khổ nỗi Thoát Cốt Đan chỉ có một viên, không thể tùy tiện tìm người thử thuốc, nghe nói Thẩm Hi Hòa đã vào Kinh, hắn bèn tìm gặp để hỏi ý nàng.
“Ta sẽ tự mình thử, thuốc này nên uống thế nào?” Thẩm Hi Hòa điềm tĩnh.
“Mong quận chúa nghĩ lại.” Tạ Uẩn Hoài không đồng ý để Thẩm Hi Hòa tự thử thuốc.
“Thuốc chỉ có một viên, mà ta chẳng qua chỉ sống được ba năm nữa, không bằng được ăn cả ngã về không.” Thẩm Hi Hòa khăng khăng.
“Quận chúa, tuy thuốc này không có tác hại gì lớn, nhưng nó có hỏa khí cao, tỉnh nóng, tại hạ đề nghị lấy nước tuyệt để dẫn thuốc.” Biết không thể khuyên Thẩm Hi Hòa, Tạ Uẩn Hoài trầm ngâm một lát rồi nói, “Một ly nước tuyết cỡ ly rượu, nửa tiến* Thoát Cốt Đan. Quận chúa uống một thang như thế đã, sau đó ta bắt mạch cho quận chúa vài ngày rồi mới kết luận được.”
(*) Tiền: đơn vị đo lượng thuốc Đông y, 10 tiền tương đương với 1 lạng.
Thành phần của Thoát Cốt Đan chứa một lượng lớn thuốc bổ, cho dù Bạch Đầu Ông có phương pháp bào chế khéo léo, song Thẩm Hi Hòa là một người thợ hàn, lại suy nhược, Tạ Uẩn Hoài hết sức thận trọng, nửa tiền là lượng thuốc thấp nhất có thể dùng mà vẫn bảo đảm được hiệu quả, được tính toán dựa trên tiêu chuẩn dành cho trẻ em.
Nước tuyệt dễ lấy, các trang trại trồng trà và người thích uống trà thường trữ nước tuyệt ngày đông, chỉ cần bỏ tiền ra là mua được.
Thẩm Hi Hòa định báo Hồng Ngọc đi mua một vò, Tạ Uẩn Hoài bỗng lấy ra một vò rượu nhỏ: “Đây là nước tuyệt đọng trên cành mai mà tại hạ tích trữ, nếu quận chúa muốn uống thuốc thì dùng cái này đi.”
“Đa tạ.” Thẩm Hi Hòa không từ chối, sẵn lúc Tạ Uẩn Hoài có mặt, nàng bèn rót một ly nước, mài nửa tiền Thoát Cốt Đan, cho thuốc vào miệng rồi nâng ly nước tuyết lạnh bằng uống một hơi cạn sạch, chẳng hề chau mày lấy một lần.
Nước tuyết lạnh thấu xương thấm vào cơ thể, Thẩm Hi Hòa cảm thấy tay chân lạnh ngắt, còn những chỗ thuốc đi qua thì lại nóng như lửa.
Chỉ một lát sau, cả người Thẩm Hi Hòa như chia làm hai nửa bằng và lửa, khuôn mặt vốn đã nhợt nhạt hơn người bình thường giờ đây cắt không còn giọt máu.
Trản nàng lấm tấm mồ hôi, cả người đau đớn khôn kể, nhưng Thẩm Hi Hòa vẫn nhắm mắt, cắn răng chịu đựng, không nói một lời. “Tề đại phu, có khi nào quận chúa không chịu nổi không?” Mắt Hồng Ngọc rưng rưng. Sắc mặt Tạ Uẩn Hoài rất nặng nề, một tay vẫn luôn bắt mạch cho Thẩm Hi Hòa, cảm nhận được mạch của nàng đang biến hóa, tay kia
cầm ngân châm, sẵn sàng châm cứu cho Thẩm Hi Hòa bất cứ lúc nào.
Mạch của Thẩm Hi Hòa biến ảo kỳ quặc, khi thì mong manh như tơ, lúc lại mạnh mẽ, làm Tạ Uẩn Hoài không khỏi cau mày.
Băng và lửa xung đột dữ dội trong cơ thể nàng, Thẩm Hi Hòa không chịu nổi nữa, ngã nhào ra mặt bàn.
“Quận chúa!” Hồng Ngọc và Bích Ngọc hoảng sợ, Mặc Ngọc và Tử Ngọc canh gác bên ngoài cũng lao vào.
Tạ Uẩn Hoài mím môi, toan châm cứu cho Thẩm Hi Hòa.
Nhận thấy ánh bạc của kim châm lóe qua, Thẩm Hi Hòa khó nhọc mở miệng: “Ta… chịu được.”
Thẩm Hi Hòa đau đớn đến nỗi trán và mu bàn tay nổi gân xanh, bờ môi trắng bệch bị cắn ứa máu, nhưng nàng vẫn cắn răng chịu đựng.
Tạ Uẩn Hoài nắm lấy cổ tay nàng, dù mạch còn hỗn loạn nhưng đang dần bình ổn, giờ mà châm cứu cũng chỉ uổng công.
“Lấy khăn tay cho quận chúa cắn.” Tạ Uẩn Hoài phân phó.
Bích Ngọc vội lấy một chiếc khăn sạch, xếp lại rồi đưa cho Thẩm Hi Hòa, nàng đang khó chịu đến nỗi run lẩy bẩy, mắt nhắm chặt.
Nàng có thể cảm nhận được cơn đau đang chậm rãi giảm bớt, nàng đã chịu đựng được thời khắc đau đớn nhất thì cũng có thể chịu được phần còn lại. Trực giác mách bảo nàng, nếu dùng Thoát Cốt Đan theo cách này mà có hiệu quả thì mỗi lần dùng thuốc sau này đều không tránh khỏi đau đớn, bây giờ không cố gắng chống đỡ, về sau sẽ sinh lòng sợ hãi.
Thấy nàng không nhận khăn tay, Tạ Uẩn Hoài thầm thở dài, ánh mắt thoáng hiện về thương cảm.
Nàng vốn được yêu chiều hết mực, khuê tủ bình thường bị kim thêu đầm một cái đã làm ầm ĩ, nàng yếu ớt thế kia, lại lớn lên trong nhung lụa, thể mà có thể chịu được cơn giày vò này, khiến hắn được một phen mở mang tầm mắt.
Thẩm Hi Hòa chìm trong đau đớn ròng rã nửa canh giờ, sau khi cơn đau biến mất, nàng cũng hôn mê bất tỉnh.
Khi nàng tỉnh lại là lúc lên đèn, vừa mở mắt đã thấy Hồng Ngọc và Tử Ngọc đang nhìn mình bằng cặp mắt đỏ ngầu, nàng chợt thấy ấm lòng.
“Quận chúa, sau này chúng ta không dùng Thoát Cốt Đan nữa cũng được, đợi Trân Châu tỷ tỷ trở về, nhất định sẽ có cách khác.” Tử Ngọc vừa đỡ Thẩm Hi Hòa ngồi dậy vừa nghẹn ngào nói.
“Chẳng phải ta đã chịu đựng được đấy thôi?” Mặt Thẩm Hi Hòa vẫn còn tái nhợt, giọng nhẽ bẫng: “Ta muốn một ngày nào đó có thể cùng phụ thân và huynh trưởng rong ruổi khắp chốn thảo nguyên, nô đùa trong gió, đuổi theo ánh mặt trời.”
LINK FULL:https://vietwriter.vn/threads/cuoc-song-tra-xanh-cua-thai-tu-dien-ha.9586/