CUỘC SỐNG “TRÀ XANH” CỦA THÁI TỬ ĐIỆN HẠ

Tiêu Trường Phong được Hữu Ninh đế dày công đào tạo nên năng lực và võ nghệ của hắn không hề thua kém các
hoàng tử. Dù bị mắc 1kẹt gần một
canh giờ bởi trận pháp của Tiêu Hoa Ung, cuối cùng Tiêu Trường Phong cũng tìm được cách phá giải và thoát0 ra
ngoài.
Tiêu Trường Phong và đám thuộc hạ thoát ra khỏi màn sương mù dày đặc, đã có thể phân biệt được phương
hướn1g. Khi cả bọn chạy về phía cửa sinh của trận pháp, làn gió chợt mang đến một hương thơm nhàn nhạt, như có
như không.
2Mùi hương không nồng, không gắt, lại đường lúc cuối Xuân đầu Hạ, trong núi thường có hương hoa nên dù Tiêu
Trường Phong luôn 6đề cao cảnh giác cũng không để bụng. Hắn bị kẹt ở đây quá lâu, cứ nghĩ đến việc không liên
lạc được với đám thuộc hạ ở trạm d9ịch suốt một canh giờ, không biết liệu Thẩm Hi Hòa có giở trò gì ở đó hay
không, hắn lại thấy sốt ruột, chỉ muốn nhanh chóng quay lại trạm dịch.
Những người đầu tiên gặp phải ảo giác là một tên thuộc hạ sau lưng Tiêu Trường Phong. Bọn họ mắc kẹt ở đây quá
lâu, thể xác và tinh thần ai nấy đều đã mệt mỏi. Mùi hương đem đến ảo giác trong tâm trí, phóng đại cái ác trong
lòng gã. Gã nhìn sang bên cạnh, thấy một tên đồng bọn thường ngày có chút xích mích với mình, những xung đột
giữa hai người chợt tái hiện trong đầu óc. Gã quả quyết rút đao ra, nhân lúc đồng bọn không đề phòng mà vung
đao chém đối phương.
Thấy vậy, đám người xung quanh gã vội vàng tránh né. Tiêu Trường Phong toàn lao tới ngăn cản thì sực nhận ra có
điều bất thường, ngoái đầu lại thì thấy không chỉ có gã thuộc hạ này gặp phải ảo giác mà một số khác cũng sùi bọt
mép rồi ngã lăn quay, số khác lại bộc lộ ác ý và dục vọng vốn bị đè nén trong lòng bấy lâu nay, có những hành vi
khiến người khác phải há hốc mồm.
Những ai có tâm trí vững vàng hơn chút thì thấy đầu váng mắt hoa, buộc phải cắm thanh đạo trong tay xuống đất
để gắng gượng đứng vững.
“Hương của U U quả thật khiến người ta phải sợ hãi.” Thị lực của Tiêu Hoa Ung tốt hơn Thẩm Hi Hòa, nàng chỉ
thấy những bóng dáng mơ hồ đang chuyển động, còn hắn thì thấy rõ hơn một chút, và cũng vì vậy mà có ấn tượng
mạnh mẽ về tác dụng của loại hương này.
“Thứ đáng sợ không phải là hương mà là lòng người.” Thẩm Hi Hòa điềm tĩnh nói, “Loại hương này không gây hại
đến sức khỏe, chẳng qua là khiến người ta gặp phải ảo giác mà thôi. Bọn họ bày ra mấy trò hề đó là do lòng tham
lam và độc ác của bản thân xúi giục.”
Chỉ cần có cớ, con người ta có thể phơi bày mặt xấu xa và buông thả bản thân.


Những người không phát rồ chưa chắc đã là không có ác ý, chẳng qua là cái thiện đã áp đảo cái ác trong lòng họ,
giúp bọn họ khống chế bản thân. Một người là thiện hay ác còn tùy vào khả năng tự chủ của người đó.
Người biết cách khống chế bản thân sẽ không dễ gì làm những chuyện khiến mình phải hối hận.
“Có thể khơi gợi cái ác trong lòng người đã đủ khiến người khác thán phục rồi.” Tiêu Hoa Ung cười khẽ.
Nghe Tiêu Hoa Ung ca ngợi, Thẩm Hi Hòa không ra vẻ khiêm tốn mà nói đúng sự thật: “Thật ra chiêu dùng hương
này chẳng có gì là cao siêu, bọn họ bị mắc kẹt trong trận pháp của điện hạ, cảm xúc không ổn định nên hương của
ta mới đạt được hiệu quả khả quan như thế.”
Vả lại, sở dĩ bọn họ hoảng loạn như thế một phần là vì hương bìm bìm rất nhạt, không khiến người ta nghi ngờ, chứ
nếu là mạn đà lạ thì bọn họ đã phát hiện từ sớm rồi. Đằng này Tiêu Trường Phong vẫn chưa nhận ra yếu tố bất
thường, mà hít càng nhiều thì mức độ ảo giác càng nặng.
Giá Tiêu Trường Phong phát hiện được nguyên nhân gây ảo giác chính là mùi hương nhàn nhạt kia và nhanh chóng
ra lệnh cho cả đội rút lui khỏi nơi đây thì chẳng mấy chốc bọn họ sẽ bình tĩnh lại ngay.
Tuy nhiên, mùi hương này quá nhạt, nhiều lúc chẳng ngửi thấy được gì, nên Tiêu Trường Phong chẳng hề nghi ngờ
gì cả. Tiêu Trường Phong lập tức đánh ngất gã thuộc hạ gặp ảo giác nặng, bản thân hắn cũng hơi đau đầu nhưng
không đến mức nghiêm trọng. Hầu hết đội ngũ đều đã gục ngã, Tiêu Trường Phong không thể khoanh tay đứng
nhìn. Hắn liếc những người còn đang gắng gượng cầm cự, bọn họ bèn ăn ý thi nhau ngã xuống.
Đợi cho cả bọn đã gục cả, Tiêu Trường Phong vẫn đứng vững thêm chốc lát rồi mới và thất thểu đi một đoạn, cuối
cùng ngã lăn ra đất.
Dù thấy rõ hơn Thẩm Hi Hòa, Tiêu Hoa Ung cũng không chắc Tiêu Trường Phong ngất xỉu là thật hay giả, nhưng
hắn vẫn có thể suy đoán: “U U đoán xem đường huynh ngất thật hay giả vờ đấy?”
Thẩm Hi Hòa chỉ thấy bóng người loáng thoáng, khoảng cách quá xa nên nàng không thể phân biệt ai là ai, thậm
chí còn không nhìn rõ y phục của bọn họ, nhưng Tiêu Trường Phong là người có võ công cao cường nhất trong số
đó, người gục ngã cuối cùng hắn chính là hắn, bèn nói: “Giả dụ Tốn vương bị ngấm thuốc thì cũng không đến mức
bây giờ đã ngã xuống.”
Nàng từng dùng hương mạn đà la để chữa trị cho Tiêu Trường Doanh. Đối với các loại hương liệu không gây chết
người, mỗi khi điều chế xong, Thẩm Hi Hòa luôn thí nghiệm trên các hộ vệ của mình để xác định được tính, tránh
đưa ra phán đoán sai lầm khi sử dụng với kẻ địch rồi khiến bản thân rơi vào nguy hiểm.
Tiêu Hoa Ung mỉm cười, hô biến ra một cây sáo nhỏ rồi đưa lên miệng thổi. Một làn điệu du dương vang lên.
Chốc lát sau, một bóng người lao vọt về phía Tiêu Trường Phong. Người này mặc y phục dạ hành, gương mặt bịt
kín chỉ lộ cặp mắt, động tác nhanh như chớp. Hắn toan bắt lấy Tiêu Trường Phong nhưng còn chưa khống chế được
đối phương đã bị Tiêu Trường Phong phản kích.
Người áo đen giật mình, vội vùng ra, định áp chế ngược lại. Tiêu Trường Phong áp sát hắn, hai người không ngừng
so chiều.
Thẩm Hi Hòa quay sang nhìn Tiêu Hoa Ung, lắng nghe tiếng sáo của hắn. Khóe môi Tiêu Hoa Ung cong cong, ánh
mắt dịu dàng tay áo phất phơ trong làn gió nhẹ tựa như một lữ khách đang du ngoạn chốn non nước hữu tình


cùng người yêu.
Thẩm Hi Hòa đắm chìm trong khúc nhạc ngắn ngủi, quên mất trận chiến giữa Tiêu Trường Phong và người áo đen
dưới chân núi. Đến khi nàng sực nhớ ra thì cả hai đã mất tăm.
Thấy Thẩm Hi Hòa say sưa lắng nghe tiếng sáo của mình, Tiêu Hoa Ung hài lòng vuốt ve cây sáo và nói: “Đường
huynh có võ nghệ phi phàm, nếu không trúng phải mê hương của nàng thì ta sẽ phải đích thân ra tay mới có thể bắt
được hắn, nhưng giờ chỉ cần mình Địa Phương đã đủ rồi.”
Chẳng qua là chuyện sớm muộn mà thôi.
Thẩm Hi Hòa không hỏi nữa mà quay ra nhìn xuống chân núi, thấy có một nhóm gồm năm sáu người đã có mặt tự
bao giờ. Bọn họ mang theo ba chiếc xe kéo và chất đám người ngất xỉu lên xe, trói lại thật chặt rồi kéo đi.
“Điện hạ định đưa bọn họ đi đâu?” Thẩm Hi Hòa hỏi.
“Bọn họ là người của bệ hạ.” Tiêu Hoa Ung nói, ánh mắt khác thường khó lòng nhận thấy.
Thẩm Hi Hòa hiểu, Tiêu Hoa Ung sẽ không tha mạng cho đám người này. Sở dĩ hắn không giết Tiêu Trường Phong
là do Tiêu Trường Phong thân phận cao quý, dây mơ rễ má rất nhiều, còn đám binh tôm tướng của này thì xem như
quà đáp lễ dành tặng Hữu Ninh đế vậy.
Thẩm Hi Hòa lặng thinh, nàng cũng không muốn tha cho bọn họ.
“Đi thôi, ta đưa nàng đi gặp nhạc phụ.” Tiêu Hoa Ung chìa tay ra.
“Chúng ta không đợi thêm một lát ư?” Tiêu Trường Phong vẫn chưa bị bắt cơ mà.


“Ta vốn không cóýđịnh bắt hắn,dù sao cũng chẳng giết được,có bắt được cũng khó sắp xếp thỏa đáng.”Tiêu Hoa Ung khẽ lắc đầu,
“Đội ngũ do hắn dẫn dắt đã thương vong toàn bộ,chỉ riêng chuyện này đã đủ khiến hắn khó bề ăn nói với bệ hạ rồi,thế nào cũng bị
bệ hạ trừng phạt.”
Thương vong toàn bộ …
ÝTiêu Hoa Ung là đám ngườiởtrạm dịch cũng đã bị …
Thái tử phi bị bắt cóc,tất nhiên bọn họ phải dốc sức đi tìm.Tiêu Hoa Ung chỉ cần cố tình để lại manh mối là có thể dễ dàng dụ bọn họ
từng bước rơi vào cạm bẫy trí mạng.

Bình luận

Truyện đang đọc