Thẩm Hi Hòa luôn giữ vững lý trí, luôn duy trì sự tỉnh táo của bản thân, nhưng nàng chưa từng nghi ngờ rằng tình
cảm của Tiêu Hoa Ung chỉ3 là giả dối, rằng Tiêu Hoa Ung chỉ vờ ra vẻ thâm tình chứ thật ra có rắp tâm khác, chí ít
thì nàng thừa nhận tâm ý của hắn, cũng không c1hán ghét hay muốn lảng tránh hắn.
“Trường cửu,“ nói thì đơn giản nhưng muốn cho một người lý trí như nàng tin tưởng thì quả thật9 quá miễn
cưỡng.
Chỉ có những người đã làm được điều đó, đã sống bên nhau cả đời mới có tư cách hồi tưởng về quá khứ khi tóc
mai3 đã bạc và nói rằng mình tin vào sự trường cửu.
“Điện hạ, ta tin điện hạ thật lòng với ta, vì ta biết với năng lực của điện hạ, 8điện hạ không cần phải lợi dụng ta.”
Sắc mặt Thẩm Hi Hòa ôn hòa, ánh mắt điềm tĩnh, “Cũng chính vì thế mà ta không dám tin
tình cảm của điện hạ sẽ trường tồn mãi mãi, ngộ nhỡ sau này hai ta nảy sinh hiềm khích, nếu ta vẫn giữ vững lý trí
của mình thì cho dù không thể ngang cơ với điện hạ, chí ít cũng có đường thoát.”
Tiêu Hoa Ung không khỏi bật cười: “Thành hay bại gì cũng do Tiêu Hà* hết nhỉ?”
(*) Tiêu Hà là người đề cử Hàn Tín với Lưu Bang, giúp ông làm nên đại nghiệp, cũng chính Tiêu Hà đã lập kế đổ tội
Hàn Tín mưu phản để trừ khử ông.
Nếu Tiêu Hoa Ung không hùng mạnh như hiện tại, hắn sẽ cần đến sự trợ giúp của Tây Bắc, sẽ cầu cạnh Thẩm gia
rồi sau này tìm cách qua cầu rút ván, mà như thế thì chắc chắn Thẩm Hi Hòa sẽ không tin hắn thật lòng thật dạ với
mình, nhưng cũng chính vì hắn quá hùng mạnh nên nàng mới sợ mình mà lún sâu vào vũng bùn, ngộ nhỡ có ngày
hắn muốn xóa sổ Tây Bắc, nàng sẽ thành tảng đá kê chân để hắn diệt trừ Tây Bắc và người thân của mình.
“Điện hạ tốt với ta đến vậy, ta nào phải gỗ đá, tất nhiên cũng biết cảm động.” Thẩm Hi Hòa chưa bao giờ giãi bày
cõi lòng với Tiêu Hoa Ung một cách triệt để như bây giờ, “Có lúc ta từng nghĩ nếu có ngày mình thích điện hạ, liệu
tình cảm ấy có thể trước sau như một, tựa nhật nguyệt vĩnh hằng. Ta không dám chắc điều đó, sự đời bãi bể nương
dâu, chúng ta đâu thể biết được ngày mai mình sẽ gặp phải biến cố gì, sao có thể hẹn ước một đời?
Ta còn không dám bảo đảm bản thân sẽ không thay lòng đổi dạ thì lấy gì tin tưởng người khác có thể chung thủy cả
đời?”
“Nàng nói đúng.” Tiêu Hoa Ung gật đầu tán đồng, “Trước kia ta đã quá nóng nảy, từ nay về sau, ta sẽ không nói
mấy lời hẹn ước suông thế này nữa. Hai ta sắp kết tóc se duyên, sau này sẽ bên nhau sớm sớm chiều chiều, năm này
qua tháng nọ, miễn sao hai ta sống hạnh phúc từng ngày là được.”
Thẩm Hi Hòa mỉm cười, thấy Tiêu Hoa Ung của hiện tại chân thực hơn và dễ gần hơn rất nhiều.
Nàng vuốt ve chiếc chiếu ngọc hắn tặng: “Ta sẽ nhận món quà này.”
Thấy nàng không nói sẽ tặng quà đáp lễ cho mình, lòng Tiêu Hoa Ung chợt ngọt ngào, nàng không còn khách khí
với hắn như trước nữa: “Bệ hạ định đến hành cung Lân Du nghỉ mát, chắc sẽ hạ chỉ trong vòng hai ngày tới, nàng
tranh thủ chuẩn bị hành lý đi. Hành cùng Lân Du vào mùa Hè vẫn mát mẻ dễ chịu, lại có non xanh nước biếc, cảnh
sắc tươi đẹp vô cùng.”
“Hành cung Lân Du ư?” Thẩm Hi Hòa rục rịch muốn đi, thật tình Kinh đô quá oi bức.
Năm ngoái, lúc nàng mới vào Kinh, tiết trời cũng nóng nực nhưng kéo dài không lâu, còn bây giờ chỉ mới là giữa
Hè, còn những hai tháng dài đằng đẵng…
“Ừ, ta sẽ sắp xếp để chỗ nghỉ của hai chúng ta nằm cạnh nhau, được không?” Tiêu Hoa Ung nhỏ giọng hỏi ý kiến
nàng.
“Nếu ta và điện hạ ở cạnh nhau, vậy chư vị hoàng tử…” Thẩm Hi Hòa không ngại ở cạnh Tiêu Hoa Ung, nhưng xét
cho cùng, nàng và hắn vẫn chưa thành hôn mà đã xếp trên các hoàng tử khác chỉ sợ không hay.
“Bọn hắn có giỏi thì cứ tranh với ta.” Tiêu Hoa Ung chẳng bận tâm.
Hành cũng được xây dựng từ cả trăm năm trước, thuở mới lập quốc. Khi ấy, cả hành cùng chỉ có một tòa chính điện
dành cho Hoàng thượng, còn lại toàn là trạch viện nhỏ. Đến thời Tiên đế, vì thích hưởng lạc, lại quen thói xa hoa
lãng phí, Tiên đế đã cho trùng tu toàn bộ hành cung, tuy vậy phòng ốc nơi đây vẫn chia thứ bậc.
Biến cố trong hội săn mùa Thu năm ngoái làm Hữu Ninh đế đâm sợ, năm nay không tổ chức hội săn nữa mà sẽ
nghỉ mát tại hành cùng Lân Du từ tháng Năm đến tháng Chín. Tất nhiên, các đại thần cũng tháp tùng, chỉ có một số
ít ở lại trông coi Kinh đô.
Phải ở lại hành cung lâu thế kia thì điều kiện ăn ở đương nhiên rất quan trọng, ngay từ bây giờ quan lại trong triều
đã bắt đầu chạy chọt khắp nơi, mong sao kiếm được chỗ tốt nhất mà địa vị của mình cho phép.
“Các đại thần sẽ dẫn theo gia quyến.” Tiêu Hoa Ung tỏ vẻ ranh mãnh như thể đang hóng kịch hay, “Hoàng tổ mẫu
muốn nhân dịp này sắp xếp cho các hoàng tử ở gần chỗ các nữ lang đã được chọn rồi sau khi hồi Kinh còn đi cầu
hôn.”
Không phải hoàng tử nào cũng được Hoàng thượng tứ hôn, tất nhiên, dù không có thành chỉ tứ hôn thì vẫn có Tông
Chính tự và Lễ bộ lo liệu, nhưng cũng không khác hôn lễ nhà quyền quý bình thường là mấy.
Thẩm Hi Hòa cúi đầu bật cười, Tiêu Hoa Ung quyết bắt các huynh đệ thành hôn bằng được đây mà.
“Bọn hắn có thể ở gần các nữ lang khác, ta đường đường là Thái tử, đã được tứ hôn hẳn hoi, lẽ nào không thể thân
cận hơn chút với Thái tử phi tương lai.” Tiêu Hoa Ung nói dõng dạc, làm như việc mình lạm dụng quyền hành là
đúng lý hợp tình lắm.
“Điện hạ, gần đây bệ hạ còn nghi ngờ điện hạ nữa không?” Thẩm Hi Hòa vẫn còn lo.
Mấy ngày trước, nàng đã nhắc khéo Tiêu Hoa Ung một lần, vậy mà giờ hắn lại muốn vận dụng thế lực ngầm. Nàng
cảm thấy Hữu Ninh đế quá mức bình tĩnh, trong khi vụ việc lần này vẫn có vết tích để lại. Thoạt tiên là Tiêu Hoa
Ung bị tập kích, rồi thì Tam hoàng tử Tiêu Trường Thiến bị trúng độc khi tham gia bắn bánh ú Tết Đoan ngọ, từ đó
khiến cho Lý Yến Yến và Tứ hoàng tử Tiêu Trường Thái xích
mích, Diệp Vãn Đường về Kinh thăm nhà thì bị Lý Yến Yến bắt cóc, làm Tiêu Trường Thái buộc phải lẻn vào Kinh.
Thoạt trông, các sự kiện trên không liên quan gì đến Tiêu Hoa Ung, nhưng kể từ khi hắn quay về Kinh đến nay, có
bao nhiêu là chuyện dính dáng đến hắn, đã vậy lần nào hắn cũng là người bị hại, không khỏi khiến người ta hoài
nghi.
Hữu Ninh để là người tâm tự thâm trầm, vậy mà đến giờ vẫn chưa có hành động gì, rốt cuộc là không để ý hay là
có thể hành động bất cứ lúc nào?
Nếu là vế sau, chỉ e một khi Hữu Ninh đế đã ra tay thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Thẩm Hi Hòa nghĩ mình có thể suy xét được chuyện này thì Tiêu Hoa Ung hắn cũng đã nghĩ đến, nhưng hắn đã
làm gì nào? Hắn tựa như một chú thỏ vô tư lự, không biết gì về những mối hiểm nguy tiềm tàng nơi rừng sâu núi
thẳm, hàng ngày cứ xong việc là lại đến tìm nàng.
“Nếu ta đoán không lầm, chắc chắn bệ hạ sẽ tìm cách thăm dò ta tại hành cùng Lân Du.” Tiêu Hoa Ung bình thản
nói, “Thế nên ta mới sắp xếp để nàng ở cạnh chỗ ta.”
“Điện hạ sợ bệ hạ sẽ ra tay với ta để dụ điện hạ lộ mặt thật ư?” Thẩm Hi Hòa giật mình. Tiêu Hoa Ung nở nụ cười
bí hiểm: “Không phải, ta muốn được U U bảo vệ.”
Thẩm Hi Hòa: “…”
Thấy Thẩm Hi Hòa lẳng lặng nhìn mình với vẻ cạn lời, Tiêu Hoa Ung bèn nói: “Ta là một Thái tử nhu nhược yếu
đuối, tuổi thọ ngắn ngủi, thân cô thế cô, ai cũng có thể khi dễ mà. Ta chẳng có vây cánh gì, cũng không có thế lực
riêng, may mà còn có một vị hôn thê thân phận cao quý, túc trí đa mưu, dưới quyền toàn là tướng sĩ tinh nhuệ. Đã
vậy thì ta chỉ còn nước nhờ U U bảo vệ mình thôi.”
Hắn nói nửa đùa nửa thật, nhưng Thẩm Hi Hòa vẫn hiểu ngụ ý của hắn: “Nếu ta không muốn thì sao?”
“Nếu U U không chịu bảo vệ ta, ta đành phó mặc tính mạng cho ông trời vậy, mong sao ông trời có thể rủ lòng
thương xót, giúp ta tại qua nạn khỏi.” Tiêu Hoa Ung càng nói càng thảm thiết, tựa như một người bị cả thiên hạ
chối bỏ.
Thẩm Hi Hòa lẳng lặng nhìn hắn diễn trò.
Tiêu Hoa Ung vội nghiệm mặt nói: “Ta làm vậy không phải là muốn U U yểm trợ, chỉ là muốn giao cho U U một số thuộc hạ, sau này
bọn họ sẽ nghe lệnh nàng. U U ngoài sáng, ta ở trong tối, phu thê đồng lòng ắt có ngày chinh phục được thiên hạ.”
Nói rồi, Tiêu Hoa Ung đưa cho Thẩm Hi Hòa một cuốn sách nhỏ.
Đây là danh sách liệt kê toàn bộ thuộc hạ của hắn, hắn cứ thế giao cho nàng, không hề giấu giếm gì.