Hữu Ninh đế muốn thông qua nàng để tìm hiểu nguyên cớ thật sự đằng sau vụ mất tích của Thẩm Nhạc Sơn, đồng
thời dò xét xem Tiêu1 Hoa Ung có che giấu thực lực hay không. Thẩm Hi Hòa và Tiêu Hoa Ung đều biết Hữu Ninh
đế chưa từng buông bỏ lòng nghi ngờ đối0 với Tiêu Hoa Ung, vụ bài vị bốc cháy trong buổi tế tổ hôm nọ là bằng
chứng vững chắc.
Đến chiều, quả nhiên tin đồn đã1 lan tới Đông cung, có điều toàn là những lời bất lợi cho Thẩm Hi Hòa, chẳng hạn
như Thái tử phi không tôn trọng Thái tử, rồi 2thì Thái tử phi vô liêm sỉ, hay là Thái tử phi bất hiếu bất nghĩa…
Đấy đã là những lời văn nhã, nhiều người còn đồn 6rất khó nghe, Tiêu Hoa Ung nghe mà giận tải cả mặt.
Thẩm Hi Hòa lại thản nhiên như không, còn liếc xéo Tiêu Hoa Ung: “9Bệ hạ cố tình tung tin đồn như thế để chọc
tức chàng đấy”
Tiêu Hoa Ung thình lình đứng phắt dậy, nhanh chân đi ra ngoài.
Thấy vậy, Trân Châu nhìn sang Thẩm Hi Hòa, không ngờ nàng vẫn thờ ơ, nàng ta bèn hỏi: “Thái tử phi..”
“Không sao, hắn là Thái tử, nếu làm như mắt điếc tai ngơ mới khiến người ta nghi ngờ ấy” Thẩm Hi Hòa tin Tiêu
Hoa Ung sẽ có chừng mực.
Tiêu Hoa Ung không cần dùng đến lực lượng thật sự của mình, chỉ cần chọn ra vài kẻ nổi bật rồi lấy cớ hầu hạ
không chu đáo, cho người đánh chết là xong, không cần đề cập đến tội danh vu oan Thái tử phi gì cả. Đây chẳng
qua là mấy tên nô tài, không nhất thiết mất công đặt bẫy như lúc đối phó Vương Chính.
Ai cũng biết hầu hạ không chu đáo chỉ là cái cớ cho có, nguyên nhân thật sự dẫn đến cái chết của bọn họ là vì không
biết giữ mồm giữ miệng, thanh danh của Tiêu Hoa Ung sẽ không bị ảnh hướng, hắn giải quyết như thế đã là thỏa
đáng lắm rồi.
Đợi cho Tiêu Hoa Ung xử lý xong xuôi mọi chuyện, Thẩm Hi Hòa mới đi đến Phù Cừ điện của Vinh quý phi.
Vinh quý phi mới ngủ trưa dậy, nghe cũng nhận bẩm báo có Thái tử phi đến bên phân phó: “Thược Dược, mời Thái
tử phi vào thiên điện, Hải Đường trang điểm cho ta, không được thất lễ với Thái tử phi.”
Miệng thì bảo không được thất lễ nhưng bà ta lại thong thả trang điểm, thậm chí còn nhiều lần phân vân giữa các
loại trâm cài và son phấn.
Thẩm Hi Hòa ngồi trong thiên điện đợi Vinh quý phi gần nửa canh giờ. Nàng biết Vinh quý phi mới ngủ dậy, bà ta
có giờ giấc nghỉ trưa cố định. Nàng áng chừng thời gian mà đến, bây giờ đã qua gần nửa canh giờ, nếu Vinh quý
phi biết điều thì hắn phải sửa soạn xong rồi.
Nửa canh giờ trôi qua trong nháy mắt, Thẩm Hi Hòa đặt bát trà đã uống cạn xuống bàn, Thược Dược được giao
nhiệm vụ hầu hạ Thẩm Hi Hòa, thấy vậy vội châm trà cho nàng.
Thẩm Hi Hòa liếc nàng ta: “Đỗ nữ quan vào cũng được bao nhiêu năm rồi?”
Thược Dược làm lễ rồi cung kính đáp: “Bẩm Thái tử phi, nô tỳ vào cung từ năm sáu tuổi, đến nay đã được mười
sáu năm”
“Ba năm nữa là có thể xuất cũng được rồi.” Thẩm Hi Hòa khẽ gật đầu.
Đương triều quy định cung nữ tròn hai mươi lăm tuổi mới có thể yêu cầu được xuất cung, nhưng không phải ai
cũng có tư cách đó, ngoài ra cũng có những người được ân xá, cho phép lập gia đình sớm.
“Từ lâu nô tỳ đã quyết chí hầu hạ quý phi nương nương cả đời để đền đáp ân đức của nương nương” Thược Dược
thấp thỏm đáp. Nàng ta đã ở trong cung mười mấy năm, còn có thể trở thành cánh tay đắc lực của Vinh quý phi,
đương nhiên trực giác không tồi.
Thẩm Hi Hòa ngồi đợi hồi lâu rồi bỗng dưng hỏi chuyện, hắn không phải không có lý do.
“Đã vậy, sao ngươi không lo hầu hạ đúng bổn phận đi?” Ánh mắt Thẩm Hi Hòa lạnh bằng, “Vào cung mười sáu
năm, trở thành nữ quan của Phù Cừ điện, là cánh tay đắc lực của quý phi nương nương, hẳn phải biết quy củ chứ.
Hẳn người biết lan truyền tin đồn bậy bạ, vu oan chủ tử trong nội cung sẽ bị trừng phạt thế nào nhỉ, không cần ta phải nói cho ngươi đúng không?”
Sắc mặt Thược Dược trắng bệch, nàng ta quỳ phịch xuống: “Mong Thái tử phi xem xét, nô tỳ xưa nay cực kỳ kín
miệng, lại ăn nói vụng về, may mà quý phi nương nương không chê nên mới được ở bên hầu hạ, làm sao dám bịa
đặt lung tung được? Chắc chắn là có kẻ vu oan cho nô tỳ, mong Thái tử phi gọi kẻ đó đến đây, nô tỳ sẵn lòng đối
chất!”
Thẩm Hi Hòa cười khẽ: “Trân Châu, đưa nàng ta đến Nội thị tỉnh đổi chất.”
“Thái tử phi, nô tỳ không có.”
“Thái tử phi muốn đưa ai đến Nội thị tỉnh?” Cuối cùng Vinh quý phi cũng dẫn theo cung nữ xuất hiện, bước chân
thoăn thoắt.
Thẩm Hi Hòa ngước nhìn bà ta với vẻ bình tĩnh: “Quý phi nương nương, nàng ta là nữ quan của Phù Cừ điện mà
lại tung tin đồn vớ vẩn hòng lăng mạ ta, ta đưa nàng ta đến Nội thị tỉnh thẩm vấn thì có gì quá đáng chứ?”
Trên mặt Vinh quý phi vẽ một đóa hoa điền tinh xảo, đường viền được vẽ bằng thuốc nước pha bột vàng, trông cực
kỳ hoa lệ Bà ta liếc nhìn Thược Dược đang quỳ gối kêu oan: “Nếu quả thật có kẻ chửi mắng Thái tử phi thì đúng là
kẻ ấy đã phạm vào tội lớn. Thược Dược là nữ quan trong cung của ta, ta cũng có trách nhiệm quản lý kẻ dưới
không nghiêm. Có điều muốn kết luận như vậy thì phải có chứng cứ mới thuyết phục mọi người được.”
“Quý phi nương nương cần chứng cứ kìa” Thẩm Hi Hòa liếc Trân Châu.
Trân Châu dâng lên một cây trâm vàng, đưa đến trước mặt Vinh quý phi: “Thứ này được Thược Dược đưa cho
người khác, để người này tung tin đồn bịa đặt”
Vinh quý phi nhìn lướt qua cây trâm, thầm giật mình. Đây là đồ trang sức của bà ta, do Thược Dược quản lý, tuy
rằng đã cũ nhưng bà ta nhớ mình chưa từng thưởng cho ai, sao lại rơi vào tay Thẩm Hi Hòa được?
“Chính miệng tiểu nội thị trong Phù Cừ điện nói thế này là do Đỗ nữ quan cho, đổi lại hắn phải tung tin đồn Thái
tử phi và Thái tử điện hạ hoang dâm vô độ.” Trần Châu đã chuẩn bị sẵn lời lẽ từ trước, mặt mày bình tĩnh.
Nhân chứng vật chứng đều đủ, Thược Dược biết mình bị vu oan, bèn dập đầu vái lạy Vinh quý phi: “Quý phi
nương nương, nô tỳ tắc trách, để người ta trộm đồ của nương nương rồi vu oan cho nô tỳ. Nô tỳ tuyệt đối không có
bỏ tiền mua chuộc người khác làm việc này”
Sắc mặt Vinh quý phi lạnh bằng, cây trâm này là đồ của bà ta, Thẩm Hi Hòa làm vậy là muốn nói cho bà ta biết
mình có thủ đoạn ghê gớm đến nhường nào, muốn gán tội cho ai thì gán. Nếu bà ta muốn tranh luận tiếp, chắc
chắn Thẩm Hi Hòa vẫn còn giữ trong tay những chứng cứ bất lợi cho bà ta.
Vinh quý phi toan mở miệng nhưng nữ quan đứng cạnh chợt kéo ống tay áo bà ta.
Vinh quý phi không muốn trơ mắt nhìn tâm phúc của mình bị Thẩm Hi Hòa lôi đi, làm vậy bà ta biết gác mặt đi
đâu. Bà ta muốn xem thử rốt cuộc Thẩm Hi Hòa có bản lĩnh cỡ nào, suýt nữa là công khai đối đầu với Thẩm Hi Hòa
rồi, may mà có tâm phúc nhắc nhở. Vậy nêm Vinh quý phi do dự.
Bà ta thầm cân nhắc có đáng để mạo hiểm thăm dò thực lực của Thẩm Hi Hòa hay không.
Thẩm Hi Hòa nhìn bà ta rồi làm lễ cáo lui, dẫn Thược Dược đi.
Thược Dược bị áp giải đi, luôn mồm van xin, Vinh quý phi mới đuổi theo hai bước đã bị Hải Đường ngắn lại:
“Nương nương, Thái tử phi có thể tẩm ngẩm tầm ngầm lấy được cây trâm kia, lại dám ngang nhiên đến đây bắt
người, không chừng trong tay nàng ta còn có thứ khác. Thược Dược tắc trách, bị phạt là đúng. Bây giờ nương
nương nên nghĩ xem Phù Cừ điện còn nhược điểm gì nằm trong tay Thái tử phi không”
Bọn họ không thể vì chuyện nhỏ mà hỏng chuyện lớn được, vả lại bọn họ cũng có người trong Nội thị tỉnh, đợi
Thược Dược bị đưa vào đấy hãng hành động cũng chưa muộn.
Vinh quý phi nghe lọt tai, nhưng Thẩm Hi Hòa không cho bọn họ có cơ hội chạy chọt, vì Thược Dược vừa vào Nội
thị tỉnh đã tự sát vì sợ chịu tội.
Thẩm Hi Hòa muốn Hữu Ninh đế và Vinh quý phi, thậm chí là toàn bộ người trong cung biết rằng người có vô số
tai mắt trong cung không phải là Tiêu Hoa Ung mà là nàng. Mọi tranh đấu chốn hậu cung cử nhằm vào nàng là
được.
“Có phu nhân che chở thật là may mắn thay”Tiêu Hoa Ung đứng ngoài cửa nghênh đón thê tử khải hoàn.
Nàng dùng hành động thực tế để cho hắn thấy được quyết tâm muốn san sẻ gánh nặng với hắn,muốn đứng đằng sau bảo vệ hắn.Tiêu
Hoa Ung không khuyên được,nên dứt khoát không khuyên nữa mà vui lòng đón nhậnýtốt của nàng.
“Lúc giao danh sách thuộc hạ cho ta,chàng đã bảo muốn đượccta bảo vệ cơ mà.”Thầm Hi Hòa dùng chính lời hắn nói để chặn miệng
hăn.
Lúc ấy,Tiêu Hoa Ung nói thể là để Thẩm Hi Hòa không cách nào từ chối mà thôi,không ngờ lại thành ra tự vác đá đập chân mình.