CUỘC SỐNG “TRÀ XANH” CỦA THÁI TỬ ĐIỆN HẠ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương có nội dung hình ảnh
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter


*********************************


Mái cong, đầu cong, ngói lưu ly, thềm bạch ngọc, đỉnh đài lầu các, rường cột chạm trổ. Tường hoa nguyệt môn, giá sơn hồ nước, hoa c3ỏ vây quanh, hoa cúc đủ màu nở rộ khắp vườn.


Lúc Thẩm Hi Hòa đến, khắp Phù Dung viên là tiếng cười nói rôm rả, tiếng sáo t1rúc du dương, các lang quân, nữ lang có quen biết nhau tám năm tụm ba, có điều đa số vẫn là các nữ lang tụ tập một đằng, các lang 9quân quây quần một nẻo.Vinh quý phi dẫn Thẩm Hi Hòa làm quen với một số người, sau đó bảo Bình Lăng công chúa dẫn Thẩm Hi Hòa đi tìm các nữ lang khác.


Bình Lăng công chúa dẫn Thẩm Hi Hòa nhập hội cùng một nhóm nữ lang ăn vận lộng lẫy, tại đây Thẩm Hi Hòa gặp được An Lăng công chúa, người đem lòng cảm mến Bộ Sơ Lâm. Nàng ta năm nay mười sáu, là một mỹ nhân dịu dàng xinh đẹp.Nữ lang có vóc dáng yểu điệu, mặc áo ngắn màu trắng xám có tay áo hẹp, áo khoác tay lỡ màu xanh nhạt dệt tơ vàng có hoa văn hình tròn, váy dài thắt ngang ngực dập dờn lay động, trên vai choàng một tấm lụa tím nhạt có hoa văn bảo tướng liên hoa in chìm.


Nàng bới tóc theo kiểu song đao, hai bên cài bộ diệu tử ngọc gắn chuỗi hạt trai, ở giữa là trâm cài tóc hình thược dược bằng tử ngọc đính ngọc trai. Hai bên thái dương cũng gắn hoa cài tóc hình thược dược, giữa mi tâm là hoa điện bằng vàng nạm ngọc. Nàng ăn vận tinh xảo, thanh nhã nhưng không kém phần lộng lẫy.gì mà nói người Tây Bắc là man di?”


Giọng điệu Thẩm Hi Hòa nhẹ nhàng, thong thả, không hề hùng hổ dọa người, song lại khiến Trần Giai Nhứ cứng họng. Thẩm Hi Hòa lạnh nhạt liếc Trần Giai Nhứ. “Nếu không có những người dân Tây Bắc hung hãn ấy, có khi giờ này cô đang nằm trong lều của Khả hãn Đột Quyết, áo quần xộc xệch không chừng.”“Công chúa.” Thẩm Hi Hòa cười khẽ và đáp lễ.


“Người ta thường nói dân Tây Bắc dũng mãnh, hôm nay gặp được Chiêu Ninh quận chúa lại thấy phong thái đoan trang tao nhã của quận chúa không hề thua kém danh môn thế gia.” Trấn Bắc hầu phu nhân cảm nhở ân tình ngày trước nên đi đầu khen ngợi Thẩm Hi Hòa.“Quý phi nương nương.” Thẩm Hi Hòa đi thẳng đến chỗ Vinh quý phi, vây quanh là một nhóm cung phi và mệnh phụ.


“Quận chúa đa lễ.” Vinh quý phi hiền hòa đáp lại, ra vẻ đỡ nàng dậy, sau đó giới thiệu nữ lang trẻ tuổi bên cạnh mình, “Đây là Bình Lăng, hai đứa tuổi tác tương đương, vừa hay có thể làm bạn với nhau.”Từng câu từng chữ của Thẩm Hi Hòa hệt như những mũi kim đâm vào tim Vương Vũ Huy.


Quý nữ thể gia phải thận trọng lời ăn tiếng nói, tùy tiện ngắt lời người khác là thất lễ, vả lại quả thật nàng ta muốn làm lớn chuyện, cố tình để người khác cảm thấy Thẩm Hi Hòa thật ngông cuồng, có ý ca ngợi Tây Bắc, chê bai quần thần chốn Kinh đô.Nàng lại chẳng mấy khi ra ngoài, từ chối mọi lời mời mọc, đến nay, số người từng gặp được nàng có thể đếm được trên đầu ngón tay.


Hôm nay, có biết bao người đang chờ mong được gặp nàng.Tài tử giai nhân như mây, nhìn không xuể.


“Chiêu Ninh quận chúa đến.” Nội thị hô to, cả vư3ờn chợt lặng ngắt.Thật tình, có quá nhiều người tò mò về nàng, nàng vừa vào Kinh đã đưa lang quân của hầu phủ vào Đại Lý 8Tự, tổng cổ đường muội của Hoàng thượng ra khỏi vương phủ, ném Liệt vương điện hạ đến cổng vương trạch, đã thể Lục điện hạ và Thái tử điện hạ còn mâu thuẫn với nhau vì nàng.


Hết chuyện này đến chuyện khác, toàn những chuyện động trời, chưa từng thấy nữ lang nhà ai khoa trương mà lại to gan lớn mật như thế, nàng không những dám trả đũa hoàng thân quốc thích, mà còn không chịu thiệt bao giờ.Nàng ta vừa dứt lời, không ít người bất giác nhíu mày, tỏ thái độ bài xích Thẩm Hi Hòa, bọn họ đều thích nuôi mèo, không dung nghe được chuyện hầm mèo ăn, cảm thấy quá sức tàn nhẫn.


“Nghe nói? Nghe ai nói?” Thẩm Hi Hòa nhìn nàng ta, đó là Trần Giai Nhứ, đích nữ của Tuyên Bình hầu phủ.“Mọi người vừa nói gì vậy?” Làm lễ chào hỏi xong xuôi, Bình Lăng công chúa hỏi.


“Đang nói về mấy con ly nô nuôi trong nhà.” An Lăng công chúa hiền hòa đáp.Ly nó chính là mèo nhà, các quý nữ và phu nhân thời này đang có trào lưu nuôi mèo, nhà ai không nuôi một hai con thì khi dự tiệc sẽ chẳng góp lời tán gẫu được, bị mọi người xa lánh.


“Quận chúa từ Tây Bắc đến đây, chắc không biết ly nỗ là gì đâu nhỉ.” Có người chợt nói chen vào, “Ta nghe nói Tây Bắc cằn cỗi, người nghèo cái gì cũng bỏ vào mồm được, thường hầm cả ly nỗ mà ăn đấy.”Bình Lăng công chúa mặc áo màu kem, váy xếp nếp màu xanh sáng thêu hoa văn tinh xảo. Nàng ta đeo hoa quan bằng vàng đính ngọc, dung mạo xuất chúng, dáng vẻ xinh đẹp, ánh mắt sắc sảo, long lanh như sóng nước. “Sớm nghe nói Chiêu Ninh quận chúa là một mỹ nhân, giờ gặp mới biết quả thật xinh đẹp không ai sánh bằng.” Bình Lăng công chúa tính tình phóng khoáng, “Ta nhỏ hơn một tuổi, ta gọi tỷ là Chiêu Ninh tỷ tỷ nhé.”


Nói rồi, Bình Lăng công chúa còn làm lễ trước với Thẩm Hi Hòa, là lễ đồng lứa.Thẩm Hi Hòa quay sang nhìn nàng ta, là Vương gia nữ lang, Vương Vũ Huy.


Tóc mây óng ả, môi đỏ răng trắng, khí chất như hoa lan.Tất nhiên có không ít các mệnh phu nhân và cung phi hùa theo, bọn họ nhìn Thẩm Hi Hòa bằng ánh mắt tán thưởng và thiện chí, dù gì Thẩm Hi Hòa cũng là hoàng tử phi tương lai, còn về phần gả cho hoàng tử nào thì phải đợi bệ hạ tứ hôn mới biết, việc này không liên quan gì nhiều đến bọn họ, chỉ cần tạo thiện cảm là được.


Những cung phi có con trai thì có phần dò xét và tính toán khi quan sát Thẩm Hi Hòa.“Vương nữ lang.” Thẩm Hi Hòa quay gót, mặt đối mặt với Vương Vũ Huy, “Cốt cách thế gia là thanh cao chứ không phải kiêu căng. Trần nữ lang sỉ nhục Tây Bắc, ta mới bàn luận với nàng ta về Tây Bắc.


Cô đã nhắc đến thiên hạ thái bình, vậy ta cũng muốn biết Vương gia đã góp sức nhiều đến nhường nào để thiên hạ được thái bình ấy nhỉ, đến mức Vương gia nữ lang có thể không màng lễ giáo thể gia mà tùy tiện ngắt lời người khác, trịch thượng lên tiếng dạy dỗ ta thế kia?”“Ta không nhớ nghe ở đâu, có điều dân Tây Bắc đa số là man di…”


“Thuở tiên để còn tại vị, năm nào Đột Quyết cũng xâm phạm biên giới mấy mươi lần, mỗi tháng vài ba lần, binh sĩ Tây Bắc liều mình chống giặc, giữa bình nguyên hoang vu, họ phải bắt chuột ăn lót dạ cho đỡ đói, uống máu rắn cho qua cơn khát.” Thẩm Hi Hòa lạnh lùng ngắt lời nàng ta, “Nhờ có bọn họ rơi đầu chảy máu, Trần nữ lang mới có thể sống yên bình ở Kinh thành, vui đùa cùng ly nô, Trần nữ lang có tư cáchTrần Giai Nhứ tức đến mức lồng ngực phập phồng, nhưng không nói nổi một câu phản bác.


“Quận chúa nói vậy khác nào báo thiên hạ thái bình đều do công lao của quân Tây Bắc?” Lại một người nữa lên tiếng, giọng điệu điềm đạm, “Quả thật Tây Bắc được yên bình là nhờ công lao của quân Tây Bắc, những thiên hạ này được thái bình thịnh trị là nhờ sự cống hiến của văn võ bá quan, quận chúa nói vậy không khỏi quá bất công.”“Cô…” Trần Giai Nhứ giận dữ trừng mắt nhìn Thẩm Hi Hòa.


Lời Thẩm Hi Hòa không có một chữ thô tục nào, nhưng lại đậm chất sỉ nhục. “Ta nói sai chỗ nào hay sao?” Thẩm Hi Hòa nhướng mày hỏi lại.Khí chất sáng trong như ngọc, vẻ đẹp yêu kiều tựa ánh trăng, những lời này cũng chưa đủ để khắc họa dung nhan của nàng.


Nàng vừa xuất hiện, các mỹ nhân trong vườn chợt ảm đạm hẳn đi.“Bây giờ Vương nữ lang chụp mũ ta như thế, liệu ta có nên từ Vương nữ lang mà suy ra rằng quý nữ thể gia trong Kinh đều có phẩm hạnh tương tự hay chăng?” Thẩm Hi Hòa bật cười, “Vương nữ lang, chúng ta được dạy dỗ khác nhau, hà tất miễn cưỡng kết giao.”


Xem ảnh 1

Bình luận

Truyện đang đọc