CUỘC SỐNG “TRÀ XANH” CỦA THÁI TỬ ĐIỆN HẠ

Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter


*********************************


Nhìn khắp thiên hạ, có lẽ không còn ai căm hận Thẩm Hi Hòa và Tiêu Hoa Ung bằng Mục Nỗ Cáp, lại còn hận một
lúc cả hai người nữa 3chứ.
“Một mình hắn ta mà có bản lĩnh làm được chuyện này ư?” Tuy Thẩm Hi Hòa không xem thường Mục Nỗ Cáp,
nhưng nàng cho1 rằng một mình hắn ta không đủ khả năng làm được đến mức này.
“Tất nhiên là có kẻ cấu kết với hắn, giúp hắn sắp đặt mọi 9thứ đâu vào đấy tại Kinh đô.” Tiêu Hoa Ung nghiêm
nghị, “Muốn biết kẻ đó là ai thì chỉ cần bắt được Mục Nỗ Cáp rồi cạy miệng hắn3 ta thôi.”
“Ta cứ ngỡ hẳn sẽ ẩn nấp một thời gian để bày mưu tính kế.” Thẩm Hi Hòa cho rằng Mục Nỗ Cáp đã rơi vào tình
c8ảnh hiện tại thì nên nhẫn nhục náu mình để rồi tự thân tự lực cho triều đình một đòn trí mạng mới phải.
Có vậy, hắn ta mới có thể tìm lại vị trí ở Đột Quyết, nàng hoàn toàn không ngờ Mục Nỗ Cáp lại nhanh chóng quay
về Kinh chỉ để trả thù nàng và Tiêu Hoa Ung.
“Hắn ta cũng muốn ẩn nấp lắm chứ, có điều ta không cho hắn cơ hội đó.” Tiêu Hoa Ung khẽ nhếch môi.
Từ khi nhận được bức chân dung của Mục Nỗ Cáp do Thẩm Hi Hòa vẽ, Tiêu Hoa Ung đã điều động một nửa lực
lượng của mình để tìm kiếm Mục Nỗ Cáp, ngặt nỗi kẻ giúp Mục Nỗ Cáp vượt ngục đã an bài rất khéo, mỗi lần phát
hiện được manh mối gì, Mục Nổ Cáp đều kịp thời trốn thoát, mỗi lần mai phục đều có người ngăn cản.
Sau khi thoát khỏi Kinh đô, Mục Nỗ Cáp không dám nghỉ ngơi, biết cứ thế này thì mình ắt phải chết trong tay
những kẻ truy sát, hẳn bèn nghĩ kế để một người làm mồi dẫn dụ thuộc hạ của Tiêu Hoa Ung đi nơi khác, còn mình
thì lẻn vào đội ngũ của sứ giả dâng cống phẩm để ngang nhiên vào thành, suýt nữa mưu hại Thẩm Hi Hòa và Tiêu
Hoa Ung thành công.
“Người cứu hắn có mục đích gì nhỉ…” Thẩm Hi Hòa chợt ngẩng đầu, nói với vẻ lo âu, “Có khi là lợi dụng hắn ta để
thăm dò thực lực của điện hạ đấy.”
Mục Nỗ Cáp hết chạy đi lại chạy về như thế, không biết kẻ đầu sỏ đã biết được bao nhiêu về lực lượng của Tiêu
Hoa Ung rồi.
“Nàng đừng lo.” Tiêu Hoa Ung nắm chặt tay Thẩm Hi Hòa, “Một người không thể kham nổi việc này, khi phải
người truy sát Mục Nỗ Cáp ta đã biết có rất nhiều người nhúng tay vào, muốn thông qua Mục Nỗ Cáp để thăm dò
ta.”
Vì có quá nhiều phe cánh nên cục diện khá hỗn loạn, không biết đâu là lực lượng của hắn, đâu là những kẻ muốn
đổ dầu vào lửa, đầu là những kẻ muốn thăm dò hắn.


Khi nhận ra điều này, Tiêu Hoa Ung lập tức điều chỉnh chiến lược. Mấy ngày kể tiếp, mỗi lần phát hiện được Mục
Nỗ Cáp, người của hắn sẽ tìm cách dẫn dụ các phe cánh khác bại lộ rồi thăm dò xem bọn họ thuộc phe nào.
“Mục Nỗ Cáp đang ở đâu?” Thẩm Hi Hòa nheo mắt.
“Cứ giao cho ta đi.” Tiêu Hoa Ung nhẹ nhàng mỉm cười, quay sang nhìn hộp thức ăn đặt trên án kỷ, “UU đến để
đưa bánh ú cho ta à?”
“Bánh ú khó tiêu, mỗi ngày chỉ được ăn một cái thôi.” Thẩm Hi Hòa dặn dò.
Tiêu Hoa Ung rất thích ăn thức ăn nàng làm, lần nào cũng ra sức ăn lấy ăn để. Bánh ú làm từ gạo nếp, ăn nhiều
không tốt.
Tiêu Hoa Ung cảm thấy ấm lòng, nhưng khi mở nắp hộp ra, hắn nhìn chằm chằm hồi lâu như đang tìm thứ gì rồi
nói bằng giọng u xìu: “Không còn gì khác nữa à?”
Thẩm Hi Hòa hoang mang: “Còn gì cơ?”
Tiêu Hoa Ung nghẹn họng, toàn mở miệng đòi hỏi nhưng chẳng biết sao lại không nói nên lời dù trước đây từng
nhiều lần mặt dạn mày dày bắt nàng tặng đồ cho mình. Hắn bỗng thấy bực bội, không phải là bực nàng không hiểu
chuyện tình cảm, tính năng vốn thế, mà là bực bản thân ngày càng được voi đòi tiên, thấy nàng ôn hòa với mình
hơn trước thì cầm lòng chẳng đặng, được nước lấn tới. Chẳng hạn như lần này, hắn mong nàng sẽ nhớ đến mình thì
đúng là thế thật, nàng đến tặng bánh ú cho hắn, nhưng bánh ú cũng chẳng khác những thứ nàng từng tặng hắn mỗi
dịp lễ tết là bao, chẳng qua là quà biếu có qua có lại ngày lễ mà thôi.
Thẩm Hi Hòa có thể nhận thấy Tiêu Hoa Ung đang giận dỗi nhưng lại không dám cáu kỉnh, sắc mặt phụng phịu
thật buồn cười. Nàng vốn chỉ muốn trêu hắn một chút rồi đưa dây đeo ngũ sắc cho hắn, nhưng chẳng biết sao bây
giờ lại đổi ý, chỉ muốn nhìn hắn buồn bực mím môi, để xem hắn có lên tiếng đòi không.
Thẩm Hi Hòa giả vờ cực khéo: “Hình như điện hạ có chuyện không vui?”
“Không… không có gì.” Tiêu Hoa Ung nói trái với lòng mình, “Gần đây Đông cũng có vài chuyện không được như
ý, vả lại trời nóng quá đâm ra bị nóng trong người.”
Thiên Viên nhìn thoáng qua Tiêu Hoa Ung rồi vội vã củi đầu tiếp.
Đông cũng có chuyện gì không được như ý cơ chứ? Ai dám khiến Thái tử điện hạ bực mình? Nóng trong người lại
càng không thể, ưu điểm duy nhất của độc tố trong người Thái tử là giúp hắn được mát mẻ vào mùa Hè.
Không chừng là Thái tử điện hạ muốn xin quận chúa gì đó mà không được cũng nên, từ ngày quen biết quận chúa
đến nay, Thái tử điện hạ trở nên khó hiểu hơn hẳn, còn sau khi đính hôn thì không chỉ khó hiểu không thôi mà còn
thường tỏ ra quái gở nữa.
Thẩm Hi Hòa khẽ gật đầu, không nhắc đến sợi dây đeo ngũ sắc nửa lời. Nàng ở lại Đông cũng dùng bữa tối, mãi
đến khi cửa cung sắp đóng mới rời khỏi đó.


Gió hiu hiu thổi, làm bầu không khí khô nóng mùa Hè dịu mát hơn. Tiêu Hoa Ung đưa Thẩm Hi Hòa đến cửa
Đông cung, không kìm được mà nói bóng gió: “Ngày mai là Tết Đoan ngọ rồi.”
“Ta biết.” Thẩm Hi Hòa gật đầu, “Ngày mai phải đi xem hội thuyền rồng, ta sẽ không đến muộn.”
Hoàng gia sẽ tổ chức hội đua thuyền, người tham gia đều là nhà quan lại, dân thường có thể đến xem. Nhìn chung,
suốt bao nhiêu triều đại xưa nay, chưa có triều đại nào thoáng thể này, dân thường có thể vào vườn thượng uyến
tham quan, có thể đi cổ vũ hội thi do hoàng gia tổ chức.
Đối với người dân Kinh thành, được thấy thiên tử là chuyện bình thường, vì thiên tử thường đến Phù Dung viên
bên ngoài hoàng thành hoặc đến sân luyện võ. Thấy Thẩm Hi Hòa vẫn chưa hiểu, Tiêu Hoa Ung mấp máy môi, ánh
mắt hờn dỗi: “Ta…”
Hắn toan nói “Ta muốn được tặng dây đeo ngũ sắc nàng tự bện,“ nhưng chẳng biết sao lại không muốn chủ động
đòi hỏi. Hắn phát bực với chính mình, mới thấy nàng dịu dàng hơn một chút mà đã mộng tưởng hão huyền rồi,
nhưng cuối cùng hắn vẫn không lên tiếng.
“Điện hạ còn chuyện gì muốn nói ư??” Thẩm Hi Hòa hỏi.
“Nàng sớm về nhà nghỉ ngơi đi, hẹn mai gặp lại.” Tiêu Hoa Ung nói.
Thẩm Hi Hòa làm lễ từ biệt rồi dẫn Trân Châu đi.
Tiêu Hoa Ung nhìn theo bóng lưng nàng dần nhạt nhòa rồi mất hút trong rằng chiều, mắt nhìn trùng trùng không
chớp, có thể nói tràn đầy ai oán.
Thiên Viên cúi gằm mặt im thin thít, sợ bị giận cá chém thớt.


“Quận chúa.” Lên xe ngựa rồi, Trân Châu không kìm được, toàn nói gì đó nhưng nghĩ đến vết xe đổ của Tử Ngọc lại không dám.
Thái tử điện hạ hệt như một đứa trẻ đòi kẹo không được nên ấm ức vậy, đến nàng ta còn cảm nhận được thì hẳn quận chúa cũng đã
nhận ra mới phải.
“Em có thấy dáng vẻ vừa rồi của Thái tử điện hạ” Dù Trân Chậu có cười thì Thẩm Hi Hòa cũng sẽ không để bụng, miễn sao nàng ta
không bất kính với Tiêu Hoa Ung là được, nàng không phải bạo quân, đương nhiên sẽ không trách móc nặng nề chỉ vì một việc có
con, mà quan trọng nhất là chính nàng cũng thấy buồn cười, “Giống hệt một đứa trẻ không?
“Chẳng phải quận chúa thường nói Thái từ điện hạ ngày càng ấu trĩ còn gì?” Trước kia Trân Châu còn chưa rõ, nay xem như được
chứng kiến trọn vẹn, nhưng không hiểu sao nàng ta lại thấy dáng vẻ ấy của Thái tử điện hạ thật đáng yêu, dễ khiến người ta mềm
lòng.

Bình luận

Truyện đang đọc