CUỘC SỐNG “TRÀ XANH” CỦA THÁI TỬ ĐIỆN HẠ

Tiêu Hoa Ung đứng dậy, đi ra sau lưng Thẩm Hi Hòa, một tay đặt lên tay vịn của chiếc ghế nàng đang ngồi, tay kia
đặt lên vai nàng: “U U có đủ loại1
hương liệu hay ho, quả thật khiến người ta khó mà đề phòng được.”
Trước kia, Tiêu Hoa Ung chưa nhận thức được sự nguy hiểm của h0ương liệu, thứ khiến hắn có ấn tượng mạnh
nhất có lẽ là mê hương và kích tình hương. Sau khi quên Thẩm Hi Hòa, hắn mới biết có một số loại hương 1liệu có
thể thu hút hoặc xua đuổi thú dữ, giờ thành hôn rồi thì càng được mở mang tầm mắt.
Thẩm Hi Hòa ngẩng đầu, ánh mắt thoáng hiện ý c2ười: “Ta còn có một loại hương liệu trí mạng, điện hạ muốn thử
không?”
“Ồ? Trí mạng thế nào?” Tiêu Hoa Ung chầm chậm khom lưng, tóc mai h6ai người kề sát bên nhau.
Thẩm Hi Hòa đẩy hắn ra rồi đứng dậy, đi ra sau bình phong, mở bọc hành lý lấy ra một hộp sứ to bằng bàn tay
thư9ờng dùng để đựng son phấn và nói: “Ta đã cải tiến phương pháp điều chế một loại hương liệu Tây Vực khiến
người ta bị hen suyễn để tạo ra loại hương liệu này. Nó có mùi hương the mát, người có phổi không tốt chắc chắn
sẽ thích mê. Người bình thường có tâm trạng nôn nóng hoặc lo âu cũng sẽ ưa chuộng. Trong lúc điều chế, ta đã cho
thêm một loại độc dược có thể xâm nhập lục phủ ngũ tạng thông qua đường hô hấp.
Ban đầu sẽ không có triệu chứng gì rõ rệt, dần dà người trúng độc sẽ ho khan, đau họng, sau đó thỉnh thoảng lại ho
ra máu, cuối cùng mất mạng, không thuốc nào chữa nối. Thông qua đường hô hấp, độc tố sẽ ăn mòn ngũ tạng, có là
y sư giỏi nhất cũng nghĩ không ra độc tố ảnh hưởng đến ngũ tạng bằng cách nào.”
Tiêu Hoa Ung bước lại gần, cầm lấy hộp sứ nho nhỏ trên tay nàng rồi mở ra, cúi đầu định ngửi thử. Hắn còn chưa
ngửi được mùi gì đã bị Thẩm Hi Hòa giật mất. Nàng giận dữ quắc mắt nhìn hắn.
“Chàng chán sống rồi à?” Thẩm Hi Hòa mắng.
Tiêu Hoa Ung nhếch môi cười và hỏi: “Vậy là loại hương này không phải đặc chế vì ta à?”
Hắn vốn bị ho nặng, nếu hít phải hương này rồi ho ra máu mà chết, có lẽ chẳng ai nghi ngờ gì.
“Trong mắt điện hạ, ta là người như thế sao?” Thẩm Hi Hòa hỏi lại, lòng sôi máu.
Nàng thừa nhận ban đầu mình chọn Tiêu Hoa Ung vì hắn đoản mệnh, sẽ không ảnh hưởng nhiều đến nàng, vả lại
hắn là đích tử, là ứng cử viên phù hợp nhất để thành hôn.
Nàng cứ ngỡ hắn sẽ không trường thọ chứ nếu muốn ám hại trượng phu một mình nuôi con thì làm gì đến lượt


Tiêu Hoa Ung?
Nàng không nghĩ về tương lai quá xa xôi, vì khó mà dự đoán được mọi thứ. Có những người không bao giờ chủ
động hại nàng trừ khi rơi vào tình thể một mất một còn. Nàng không phải người nhân từ nhưng cũng không hiểu
sát, sẽ không vô duyên vô cớ sát hại ai.
Không dừng nàng lại nghĩ kế mưu sát trượng phu làm gì?
Chưa thành hôn, chưa biết trượng phu là người thế nào mà đã lên kế hoạch mưu sát hắn bất cứ lúc nào, ngộ nhỡ
hắn phát hiện ra rồi gậy ông đập lưng ông thì chẳng hóa ra nàng gieo gió gặt bão ư? Nàng còn tư cách gì bảo mình
bị phụ bạc nữa?
“Ta không có ý đó.” Thấy Thẩm Hi Hòa hiểu lầm, Tiêu Hoa Ung vội nói, “Ta chỉ muốn nói nếu thành hôn rồi mà ta
không còn một lòng một dạ với nàng nữa thì nàng có làm vậy với ta không.”
Sắc mặt Thẩm Hi Hòa thoáng dịu lại: “Vậy thì còn tùy mức độ thay lòng của chàng. Nếu ta và chàng mỗi người có
mục đích riêng, nhưng chàng không ngáng đường ta thì sao ta phải ra tay với chàng cơ chứ? Còn nếu chàng đối
địch với ta, đương nhiên ta sẽ không nhân từ nương tay.”
Tiêu Hoa Ung cười khẽ: “U U của ta thật lương thiện.”
Hắn không biết người khác thế nào, nhưng so với hắn thì Thẩm Hi Hòa lương thiện hơn nhiều.
Thẩm Hi Hòa liếc hắn, toan cất hộp hương đi nhưng bị Tiêu Hoa Ung ngăn lại: “U U cho ta đi.”
“Tặng chàng á?” Thẩm Hi Hòa nhìn hắn với vẻ dò xét.
Tiêu Hoa Ung cười hết sức ngây thơ: “Ta biết nó lợi hại thế nào, sẽ không để nó khiến mình bị thương đâu.”
Từ khi kết tóc xe tơ, Tiêu Hoa Ung luôn quan tâm săn sóc nàng, hiếm khi đòi hỏi thứ gì, Thẩm Hi Hòa không cho
không được. Nhưng nghĩ đến những chiêu trò thường ngày của hắn, Thẩm Hi Hòa vẫn rào trước: “Nếu ta không
cho, điện hạ có định âm thầm lấy trộm nữa không?”
Tiêu Hoa Ung từng trộm khăn tay của nàng, ngoài ra còn nẫng mất chiếc áo choàng nàng may cho Thẩm Vân An.
Nghe nàng nói vậy, hắn cũng không sợ bị trêu, thậm chí còn suy nghĩ một lát rồi mới nói: “Cái này còn tùy tâm
trạng của UU mà tính, nếu hôm ấy U U đang vui thì ta sẽ ra tay.”
Thẩm Hi Hòa dở khóc dở cười, nhét luôn vào tay hắn: “Cho chàng đó.”
Trên hộp sứ dường như vẫn còn sót lại chút hơi ấm của nàng. Tiêu Hoa Ung ngẩng đầu lên thì thấy Thẩm Hi Hòa
đã đi xa, ống tay áo bay phất phơ trong gió, chỉ còn lại chút hương thơm nhàn nhạt như có như không, làm hắn
không khỏi nhắm mắt hít hà.
Dùng bữa sáng xong, Thẩm Hi Hòa đội nón có mạng che rồi đi ra khỏi khách điếm. Tiêu Hoa Ung có sắp xếp một
tiểu viện nằm ngay bên cạnh khách điếm nhưng Thẩm Hi Hòa không chịu ở mà đuổi Tiêu Hoa Ung sang đó.


Bước đầu tiên của nàng là bảo Mặc Ngọc truyền tin cho Trân Châu, chỉ thị cho Trân Châu và vô tình để lộ vài dấu
vết đáng ngờ của Thẩm Hi Hòa giả đang ở trong trạm dịch cho Tiêu Trường Phong thấy. Đợi khi nào Tiêu Trường
Phong bắt đầu thăm dò người trong trạm dịch thì Thẩm Hi Hòa sẽ để hắn biết mình đang ở đâu.
Kế hoạch cần được tiến hành từng bước một, không thể hấp tấp. Thẩm Hi Hòa dùng bữa tối xong, đang định đọc
sách một lát trước khi đi ngủ thì Tiêu Hoa Ung lại mò tới. Đêm hôm khuya khoắt, lại thêm thói đòi hỏi vô độ của
hắn, Thẩm Hi Hòa không thể không cả nghĩ. Nàng cảnh cáo: “Chàng không được làm bừa đâu đấy!”
Tiêu Hoa Ung có việc nên mới đến tìm, chứ trước đó hắn đã hứa sẽ không đến quấy rầy nàng rồi, nhưng thấy dáng
vẻ đề phòng của nàng, lòng hắn lại nhộn nhạo trong nháy mắt. Có điều hắn đang có việc quan trọng, hơn nữa cũng
biết lần này mà còn xằng bậy, chỉ e Thẩm Hi Hòa sẽ trừng trị thật.
Tiêu Hoa Ung hắng giọng rồi hỏi: “Nàng có chuyện gì chưa nói cho ta không?”
Thẩm Hi Hòa liếc hắn vẻ ngờ vực, xác nhận hắn không cố tình nói vậy để di dời sự chú ý của mình mới ngẫm lại,
thật sự nghĩ không ra có chuyện gì chưa nói với hắn, bèn nói: “Ta không biết chàng muốn nói đến chuyện gì, cũng
không thích đoán, chàng cứ nói thẳng luôn đi.”
Tiêu Hoa Ung thấy hơi mất mát. Hắn hi vọng nàng có thể chủ động nói với hắn những chuyện nàng gặp phải, hắn
biết không phải là nàng không nghĩ đến hắn, nhưng nàng thấy chuyện đó không đáng để bận tâm. Đối với nàng,
những chuyện có thể tự giải quyết đều không đáng nhắc đến, hắn phải khiến nàng bỏ thói quen này mới được.
Hắn không muốn nàng hoàn toàn dựa dẫm mình, nhưng lại mong nàng có thể hình thành thói quen chia sẻ mọi
chuyện với hắn.


“Ta biết nàng đã xử lý xong xuôi,nhưng ta vẫn muốn nghe chính miệng nàng kể lại,có vậy ta mới không nghĩ ngợi lung tung,không
phải lo lắng nàng có bị thương không hay là giấu đi không nói.”Nàng đã muốn nói thẳng,vậy hắn cũng không vòng vo.
Quả thật là Thẩm Hi Hòa cho rằng chuyện đã giải quyết thỏa đáng thì không cần phải nhiều lời:“Chuyện này rất quan trọng đối với
chàngư?”
Tiêu Hoa Ung gật đầu khẳng định:“Đối với ta mà nói,chuyện gì liên quan đến nàng cũng quan trọng cả.”


Nghe hắn trịnh trọng đến thế,Thẩm Hi Hòa cũng không giằng co:“Được,ta nhớ rồi.”

Bình luận

Truyện đang đọc