CUỘC SỐNG “TRÀ XANH” CỦA THÁI TỬ ĐIỆN HẠ

Tiêu Giác Tung hận Hữu Ninh đế thấu xương, muốn cả thiên hạ biết Hữu Ninh đế đã ngồi lên ngai vàng bằng thủ
đoạn đê hèn đến thế nào.
Ông ta tha thiết mong rằng Tiêu Hoa Ung có thể xé toang bộ mặt đạo đức giả của Hữu Ninh đế.
Vì không cam tâm nên Tiêu Giác Tung 0mới khổ công gầy dựng thế lực bấy lâu, nhưng đó chẳng qua là ông ta tự
an ủi mình thế thôi. Đến khi gặp Tiêu Hoa Ung, Tiêu Giác Tung có cả1m giác cơ duyên của mình đã đến, bèn giao
phó thuộc hạ cho hắn. Những người này được Tiêu Giác Tung dày công đào tạo, trọng chất lượng hơn2 số lượng,
nếu giải tán bọn họ thì tin tức Tiêu Giác Tung đã qua đời sẽ lộ ngay, mà Tiêu Hoa Ung muốn lấy Tiêu Giác Tung
làm vỏ bọc, thế l6à hắn bèn tiếp nhận bọn họ rồi giao cho Địa Phương.
Thẩm Hi Hòa cũng trình bày kế hoạch của mình cho Tiêu Hoa Ung nghe. Phu thê ha9i người bàn bạc thỏa đáng
đâu vào đấy, sau đó Thẩm Hi Hòa đi thu dọn hành lý, còn Tiêu Hoa Ung thì tìm Hữu Ninh đế xin phép được hộ
tống Thẩm Hi Hòa, tất nhiên là bị Hữu Ninh đế mắng cho một phen và thẳng thừng bác bo.
Tiêu Hoa Ung làm bộ làm tịch quỳ bên ngoài Minh Chính điện một hồi lâu rồi ngất xỉu mà Hữu Ninh đế vẫn không
mềm lòng. Thái hậu nghe tin chạy tới, biết được đầu đuôi cớ sự cũng không bệnh Tiêu Hoa Ung dù gần đây cực kỳ
dung túng cho hắn, mà còn khuyên can hết lời. Tiêu Hoa Ung ngoan ngoãn vâng lời, không đòi đi theo Thẩm Hi
Hòa nữa.
Sáng hôm sau, Thẩm Hi Hòa ra đến cửa cùng thì thấy đội hộ vệ tháp tùng mình đã đợi sẵn, toàn bộ bọn họ đều do
Hữu Ninh đế phái đến. Nàng không ngờ lại thấy được một gương mặt quen thuộc. Thấy Bộ Sơ Lâm cười toe toét
với mình, Thẩm Hi Hòa liếc xéo nàng ta.
Ra khỏi Kinh thành một đoạn, đoàn người dừng chân tại trạm dịch đầu tiên, Thẩm Hi Hòa gọi Bộ Sơ Lâm đến và
hỏi: “Ai cho ngươi đi theo hả?”
“Đương nhiên là bệ hạ rồi.” Bộ Sơ Lâm ngồi vắt tréo chân, ung dung đáp.
“Đừng có mà ăn nói kiểu đó với ta.” Thẩm Hi Hòa khẽ mắng, “Ngươi biết rõ chuyến đi lần này nguy hiểm cỡ nào,
mà cho dù ngươi không biết thì Thôi Thiếu khanh không thể không biết, chắc chắn hắn sẽ nói cho ngươi, vậy mà
người còn thò chân vào làm gì hả?”
“Ta biết lần này rất nguy hiểm nên mới đến bảo vệ muội còn gì. Ta không thông minh bằng muội nhưng xét về võ
nghệ thì số người trong Kinh có thể địch lại ta đếm không quá một bàn tay.” Bộ Sơ Lâm sán lại gần, thò tay nhón
lấy địa điểm tâm trên bàn, thấy có món mình thích thì hớn hở ra mặt. Nàng ta chẳng bận tâm tay mình đang sạch
hay bẩn, cứ thế cho vào miệng.
Thẩm Hi Hòa cũng mặc kệ thói xấu này của Bộ Sơ Lâm: “Đầu óc ngươi để đâu rồi hả? Sao bệ hạ lại đồng ý cho
người theo cùng?”


Bộ Sơ Lâm nhai nhóp nhép, vô tư đáp: “Dĩ nhiên bệ hạ rất vui lòng, một mũi tên trúng mấy con chim cơ mà.”
Làm vậy, Hữu Ninh đế có thể giải quyết cả Bộ Sơ Lâm và Thẩm Hi Hòa cùng một lúc, có điều ông ta sẽ không lấy
mạng Thẩm Hi Hòa, nhưng sẽ không tha cho Bộ Sơ Lâm. Hơn nữa, lần này là Bộ Sơ Lâm chủ động đòi đi theo, dọc
đường có bất trắc gì thì Thục Nam vương cũng khó mà trách móc.
“Bệ hạ muốn ra tay với cả hai chúng ta, thế nào cũng sẽ có lúc luống cuống tay chân.” Bộ Sơ Lâm tùy tiện ngồi
xuống, tiếp tục ăn bánh ngọt.
“Có thể bệ hạ sẽ đổi ý, chỉ cần lấy mạng người là đủ.” Ánh mắt Thẩm Hi Hòa vụt tối.
“Muội sẽ trơ mắt nhìn ta bị bệ hạ trừ khử ư?” Bộ Sơ Lâm ngẩng cổ, nheo mắt nhìn Thẩm Hi Hòa làm như đang đùa,
nhưng ánh mắt tràn đầy tín nhiệm.
Xét về tình, Bộ Sơ Lâm đến đây vì muốn chia sẻ lực chú ý của Hữu Ninh đế giúp Thẩm Hi Hòa. Hữu Ninh đế sẽ
phải phân vân giữa hai phương án ra tay với Thẩm Hi Hòa để dụ Thẩm Nhạc Sơn lộ diện, hay sát hại Bộ Sơ Lâm để
có thể giành quyền tiếp quản Thục Nam bất cứ lúc nào, phương án nào cũng có ưu khuyết điểm riêng.
Tuy vậy, giết Bộ Sơ Lâm và tiếp quản Thục Nam quân mới là lựa chọn tối ưu. Thường ngày, Bộ Sơ Lâm ở trong
Kinh, Hữu Ninh đế khó lòng ra tay trước mắt bao người. Trừ khi ông ta có thể ám sát Bộ Thác Hải cùng lúc, bằng
không thế nào cũng bị trả đũa.
Bây giờ Bộ Sơ Lâm đã rời Kinh, có chết cũng không liên quan gì đến Hữu Ninh đế, miễn là ông ta giải thích hợp lý
thì chẳng phải lo chuyện trấn an Bộ Thác Hải. Đây là cơ hội hiếm có, muốn thăm dò Thẩm Nhạc Sơn thì vẫn còn
nhiều cơ hội khác. Vả lại, tuy Hữu Ninh đế muốn biết nguyên cớ thật sự trong việc Thẩm Nhạc Sơn mất tích, nhưng
dẫu có biết thì cũng chẳng đem lại tác dụng gì lớn lao. So sánh hai phương án với nhau, đương nhiên ông ta phải
tranh thủ cơ hội giết Bộ Sơ Lâm.
Xét về lý, Thẩm Hi Hòa sẽ không mặc cho Hữu Ninh đế ra tay với Thục Nam, bởi lẽ một khi ông ta khống chế được
Thục Nam trong tay thì sẽ dấy binh tấn công Thổ Phồn, Thẩm Nhạc Sơn sẽ phải hỗ trợ triều đình một cách bị động.
Đợi đến khi Hữu Ninh đế bình định được Thổ Phồn thì đó cũng là lúc Tây Bắc
lâm nguy.
“Sau này đừng làm thế nữa.” Thẩm Hi Hòa khẽ nói.
Nàng biết Bộ Sơ Lâm làm vậy là hết sức mạo hiểm, là dùng chính bản thân nàng ta để ngăn chặn Hữu Ninh đế ra
tay với mình, có thể nói là ân tình sâu nặng.
Trên vai Bộ Sơ Lâm là gánh nặng trách nhiệm đối với Thục Nam, nàng ta thậm chí còn không dám cho Thôi Tấn
Bách biết thân phận thật của mình, sợ quan hệ giữa hai người thay đổi sẽ khiến bản thân dễ dàng lộ tẩy. Ấy vậy mà
giờ đây Bộ Sơ Lâm lại dũng cảm xông pha để hỗ trợ Thẩm Hi Hòa, đó là vì nàng ta hoàn toàn tin tưởng rằng Thẩm
Hi Hòa có thể bảo vệ mình.
“Ta cũng chán ở trong Kinh rồi. Ta ngờ rằng tảng đá họ Thôi bắt đầu nghi ngờ về thân phận của ta.” Bộ Sơ Lâm rầu
rĩ cất tiếng.
“Sao cơ?” Thật ra Thẩm Hi Hòa cũng chẳng lấy làm ngạc nhiên Thôi Tấn Bách đang sống trong Bộ phủ hai người


sống chung dưới một mái nhà ngày này qua tháng nọ thì tuy không cùng chung chăn gối vẫn có thể phát hiện được
nhiều manh mối. Không nói đâu xa, chỉ riêng nguyệt sự hàng tháng đã là một sơ hở rất lớn rồi.
“Ta cũng không biết hắn nghi ngờ từ đầu, tóm lại, gần đây hắn rất thích động tay động chân với ta.” Dường như
nghĩ đến điều gì, Bộ Sơ Lâm giận tái mặt,
Trốn được lần này hãy còn lần khác. Thôi Tấn Bách làm việc tại Đại Lý tự nhiều năm, phá án như thần, một khi
nghi ngờ sẽ không dễ dàng bỏ qua. Có lẽ Bộ Sơ Lâm sẽ chẳng giấu giếm thân phận với hắn được bao lâu nữa.
Thẩm Hi Hòa liếc Bộ Sơ Lâm như muốn nói nàng ta hãy cầu nguyện đi, sau đó trình bày chi tiết về kế hoạch của
mình cho nàng ta nghe.
“Hả? Ý muội là không chỉ có mình bệ hạ muốn hại muội à?” Bộ Sơ Lâm nhướng mày.
“Tất nhiên rồi, nhưng còn phải xem bọn họ có ra tay không đã.” Thẩm Hi Hòa mỉm cười.
Bộ Sơ Lâm toan lui ra ngoài, Thẩm Hi Hòa nguýt nàng ta: “Giờ mới muốn rút lui thì đã muộn.”
Bộ Sơ Lâm cười gượng, vỗ ngực bình bịch: “Ta là người nghĩa khí đấy nhé, sẵn sàng liều mạng giúp đỡ bằng hữu
luôn ấy!”
“Ngươi mau về đi.” Thẩm Hi Hòa đuổi khách.
Bộ Sơ Lâm đi được mấy bước lại quay ngược về, vơ vét hết mở bánh trái mình thích trên bàn.
Thẩm Hi Hòa: “…”
“Mai cho ta thêm một ít nữa nhé.” Bộ Sơ Lâm nhón một miếng bánh dày cho vào miệng, vừa đi vừa ăn.





Dọc đường có Bộ Sơ Lâm làm bạn,Thẩm Hi Hòa không hề nhàm chán,đôi khi xuống bếp còn sẵn tiện nấu gì đó cho nàng ta,có điều
cũng rất hiếm khi làm thế,dù gì nàng cũng đang vội vã lên đường tìm phụ thân cơ mà.
Đoàn người bình yên rời khỏi Kỳ Châu.Thẩm Hi Hòa đổi chỗ với người của Tiêu Hoa Ung tại trạm dịch,để người đóng thể cùng bọn
Trân Châu lên thuyền,còn mình thì dẫn theo Mặc Ngọc âm thầm đến Lương Châu bằng đường bộ.
Một năm nay,Thẩm Hi Hòa chưa từng bỏ bê luyện tập cưỡi ngựa.Nàng và Mặc Ngọc phi ngựa như bay cả ngày,tuy hơi mệt mỏi
nhưng vẫn chịu đựng được.


“Chủ tử,điện hạ đã xuất cung rồiạ,vẫn chưa có tin tức gì từ sông Vị cả.”Vừa vào trong phòng trọ của khách điểm,Mặc Ngọc bèn
bẩm báo,“Có điều nô tỳ có cảm giác sau khi rời Kỳ Châu vẫn luôn có người theo dõi chúng ta.”

Bình luận

Truyện đang đọc