CUỘC SỐNG “TRÀ XANH” CỦA THÁI TỬ ĐIỆN HẠ

Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter


*********************************


Một tiếng hét thê thảm vang lên, tên cầm đầu bị Mặc Ngọc đá văng đến trước mặt Thẩm Hi Hòa, gã ta còn chưa kịp
đứng dậy đã bị T3rân Châu đạp lên lưng: “Nói, các ngươi là ai? Sao lại đến đây tập kích chúng ta?”


Thật ra nàng ta và Hồng Ngọc không h1ề trúng thuốc mê, chỉ giả vờ để dụ địch mà thôi.


“Nữ hiệp tha mạng, nữ hiệp tha mạng!” Gã ta gắng gượng ngóc đầu khóc 9lóc xin tha, “Chúng ta là thợ săn trên
núi, mấy tháng trước bị một đám người không rõ lai lịch chiếm nhà, ép chúng ta làm chân3 chạy vặt, canh gác cho
bọn chúng.”


Ra là một đám thổ phỉ bị kẻ khác đuổi, chẳng có tài cán gì, cả ngày chỉ biết cướp 8bóc quanh quẩn xóm làng, nghe
nói ở đây có người nhà giàu dẫn theo nha hoàn đến ở nhờ bèn nảy sinh ác ý.


“Thợ săn à?” Thẩm Hi Hòa phì cười, “Là thổ phỉ thì có”


Gà ta không dám chối.


“Chỉ e các ngươi đã làm không ít chuyện xằng bậy” Ánh mắt Thẩm Hi Hòa lạnh bằng, “Mặc Ngọc, giết”


“Nữ hiệp, nữ hiệp tha… tha mạng, ta… ta.” Gã ta run như cầy sấy, “Nữ hiệp, tuy rằng chúng ta… chúng ta không
phải người tốt lành gì, nhưng cũng chỉ là cướp bóc lương thực từ tay dân làng để lót dạ, chưa từng giết người hay
khinh nhục con gái nhà lành gì cả, đám người trên núi kia mới là hạng hung ác, còn dám đào mộ người ta…”


“Ngươi nói cái gì?” Thẩm Hi Hòa giơ tay ra hiệu ngăn Mặc Ngọc vung kiếm chém gã ta.


Ảnh kiểm loang loáng, mũi kiểm tuy có chệch đi nhưng vẫn đâm vào da thịt, gã thổ phỉ sợ đến nỗi phóng uế ngay
tại chỗ, mùi hôi thối xộc lên khiến Trân Châu nhăn mũi, liếc Mặc Ngọc ra hiệu xách cổ gã ta đem đi: “Quận chúa, để
nô tỳ tra hỏi gã.”


Khứu giác quá nhạy bén đôi khi cũng không tốt, nếu ngửi phải mùi hôi thối sẽ càng khó chịu hơn. Thẩm Hi Hòa bỏ
vào phòng, Mạc Viễn và Hồng Ngọc nhanh chóng dọn dẹp, xông hương cho phái mùi.


“Quận chúa, nô tỳ đã tra hỏi rõ ràng, quả đúng là trên núi có một sơn trại, đảm thổ phỉ này đã tận mắt chứng kiến
bọn người kia đào mộ, khiêng mẩy rương vàng bạc châu báu ra khỏi mộ. Tạm thời bọn chúng vẫn chưa đi, nên đám
thổ phỉ mới phải lưu lạc bên ngoài.” Tra hỏi xong xuôi, Trân Châu quay lại bẩm báo, “Có một lối tắt khuất nẻo dẫn
đến sơn trại, đám thổ phỉ này không phải là bị đuổi, mà là trốn thoát được ra ngoài.”


Bọn người kia ác độc tàn nhẫn, lại muốn làm chuyện bí mật, sao có thể tùy tiện thể nhân chứng đi.


“Gã đầu rồi?” Thẩm Hi Hòa hỏi.


“Xử lý xong xuôi rồi ạ ” Trân Châu nhẹ nhàng đáp


Ban nãy gã ta dám nhìn quận chúa bằng ánh mắt háo sắc như vậy, sao nàng ta có thể tha mạng cho gã được.


“Mạc Viễn.” Thẩm Hi Hòa gọi.


Mạc Viễn vội bước tới, khom lưng đáp: “Xin quận chúa cứ phân phó.”


“Huynh đi tìm Vũ Lâm trưởng sử Đằng Tỉnh ngay lập tức, hai người hãy đi tìm dọc theo con đường tắt mà gã thổ
phỉ đã khai ra, nhớ đừng để lộ hành tung.” Thẩm Hi Hòa ra lệnh.


“Vâng.”


Trong nháy mắt, Thẩm Hi Hòa chẳng còn buồn ngủ nữa, nàng đợi hai canh giờ, Mạc Viễn và Đắng Tỉnh mới quay
về.


“Quận chúa, đúng là có một con đường dẫn đến sơn trại, ở đó có người canh gác, trong đó có kẻ bị thích chữ lên
mặt.” Giọng điệu Mạc Viễn nặng nề.


Bị phạt thích chữ lên mặt!


Triều đại này hiếm khi làm nhục tội phạm, trừ khi Hoàng thượng ra lệnh, theo luật, chỉ có hai loại tội phạm có thể
bị thích chữ lên mặt, đó là đào ngũ và hạng người phạm phải tội ác tày trời.


Trừng phạt kẻ đào ngũ là để quản thúc binh sĩ, tội phạm giết người bình thường cũng không bị thích chữ lên mặt,
chỉ có hạng giết người như ngóe, hoặc là mất hết tính người, tàn ác tột độ mới bị trừng phạt như vậy, vì sợ bọn
chúng bỏ trốn khỏi nhà lao trước khi xử trảm.


“Có bao nhiêu tên?” Thẩm Hi Hòa hỏi, cho dù bọn chúng có dính dáng đến án đào mộ hay không, Thẩm Hi Hòa
cũng không thể khoanh tay đứng nhìn bọn chúng trốn thoát, bởi bọn chúng còn tự do ngày nào, ngày ấy còn có
người vô tội bị giết chết.


“Thưa, ước chừng hai ba mươi người.” Đằng Tỉnh đáp.


“Quận chúa, tuy bọn chúng hung ác tàn bạo nhưng võ nghệ chỉ thường thường, không đáng ngại.” Mạc Viễn hết
sức tự tin mình có thể thanh trừng sạch sẽ bọn chúng. “Ta muốn bắt sống.” Ánh mắt Thẩm Hi Hòa lạnh lùng,


“Nhưng bọn chúng là những kẻ liều mạng, hai người muốn bắt sống chỉ e sẽ trầy da tróc vẩy.”


“Vậy chừa một hai tên được không ạ?” Mạc Viễn và Đăng Tỉnh liếc nhau. Bọn chúng đông thể kia, muốn bắt sống
toàn bộ e là không dễ, bọn họ cũng không dám chắc.


“Cố gắng bắt sống nhiều nhất có thể.” Nàng không xác định được đám người kia biết nhiều ít, hắn bọn chúng được
một kẻ có tay nghề đào mộ cao cường dẫn dắt, chứ bản thân bọn chúng chưa chắc biết những chuyện khác. Muốn
lần theo manh mối này điều tra, nhất định phải cố gắng bắt sống bằng được.


“Chuyện này.” Mạc Viễn cảm thấy việc này hơi khó, mặt mày đăm chiêu, vắt óc nghĩ xem có thể dùng biện pháp gì.


Thẩm Hi Hòa ra khỏi cửa phòng, nhìn về phía ngọn núi xa xa, thoạt trông chẳng thấy nhà cửa hay khói bếp gì.


Nàng hỏi: “Sơn trại nằm ở đâu?”


“ở đằng đó.” Đằng Tỉnh khá nhạy bén đối với phương hướng, nhanh chóng đưa tay chỉ về một phía.


Thẩm Hi Hòa ngắt một chiếc lá khô, xòe bàn tay ra, mặc cho chiếc lá bị gió cuốn đi: “Mấy ngày nay, ban đêm luôn
nổi gió bấc, Đằng Tỉnh, huynh hãy tìm một nơi ẩn nấp nằm ở phía Bắc sơn trại.”


“Vâng.” Đằng Tỉnh nghe lệnh, lập tức đi ngay.


Thẩm Hi Hòa lên xe ngựa, tìm dưới gầm xe hai túi hương liệu đưa cho Trân Châu: “Đây là hương tủy hoa, có mùi
hương trong trẻo, khác với các loại mê hương bình thường, Trân Châu dẫn theo hai người tụ hợp với Đằng Tỉnh,
đến canh ba hãy chấm hương, nhớ chú ý hướng gió, nếu có biến động gì phải hết sức cẩn thận.”


“Vâng.” Trân Châu nhận lấy túi thơm.


“Mạc Viễn, huynh điều người mai phục tại lối tắt, nhớ cất số thuốc này cẩn thận vào, đừng để bản thân trúng
hương.” Thẩm Hi Hòa lại đưa cho Mạc Viễn một chiếc túi gấm nhỏ căng phồng, bên trong là bông nhét mùi đã
được tẩm hương liệu có tác dụng giúp đầu óc tỉnh táo, “Mặc Ngọc dẫn theo năm người chặn trước cổng sơn trại,
Hồng Ngọc theo ta đi canh hoa quỳnh.”


Thẩm Hi Hòa đã an bài những gì có thể, còn lại nàng cũng chẳng giúp được gì, ngộ nhỡ đêm nay hoa quỳnh nở mà
nàng lại không có mặt thì mất nhiều hơn được, nàng tin vào thuộc hạ của mình.


Về phần các thị vệ do Hữu Ninh đế phái tới, Thẩm Hi Hòa không điều động nhiều, song xét thấy đối phương khá đông, lại toàn những kẻ tàn nhẫn hung ác, nàng bèn bảo Đằng Tỉnh chọn những người đáng tin cậy đi theo bọn họ đến hang ổ lũ trộm mộ, chỉ để lại hơn ba mươi người.


Những người còn lại chia làm ba nhóm thay nhau canh gác, để ban ngày còn có người bảo vệ nàng.


Thẩm Hi Hòa ôm lò sưởi tay ngồi trước khóm hoa quỳnh lá mảnh, hoàng hôn chiều nay có phầm ảm đạm, bầu trời chỉ hơi ửng hồng, tiếng gió rét rít gào dường như vang dội hơn hai ngày trước. Thẩm Hi Hòa nhìn cây cối xung quanh lắc lư trong gió, xem ra vẫn là gió bấc, hướng gió cứ thế này chừng nửa canh giờ có lẽ kế hoạch sẽ thành công. Nhưng đúng lúc này, Thẩm Hi Hòa nhác thấy một vệt sáng lạnh lẽo lướt qua, còn chưa kịp phản ứng thì Hồng Ngọc đã kéo nàng tránh sang một bên, ngay sau đó, một thanh trường đao chém xuống chỗ nàng mới ngôi.


Hồng Ngọc ôm Thẩm Hi Hòa lẫn một vòng, ba bóng đen từ chỗ tối lao ra chặn trước mặt hai người, năm thị vệ vội chạy tới cản chúng lại. Thẩm Hi Hòa nhìn xung quanh, nơi đây giao tranh khốc liệt, mấy ngôi lều cách đó không xa lại im ắng, quả nhiên, đám người này đã tranh thủ lúc Đằng Tỉnh và Mạc Viễn dẫn người rời khỏi để hạ thuốc mê những người ở lại!

Bình luận

Truyện đang đọc