Tiêu Hoa Ung lúc nào cũng thế, không biết sợ hãi là gì, từ khi biết Thẩm Hi Hòa chắc chắn sẽ gả cho mình, hắn
ngày càng ngang tàng hơn trước3.
Ngặt nỗi lần nào hắn cũng giữ chừng mực nhất định, khiến Thẩm Hi Hòa thấy không ổn nhưng lại không thể chỉ
trích quá mức, đã vậy 1còn dẻo mồm dẻo miệng, dù vô lý cũng có thể cải thành có lý ít nhiều.
Thật ra, Tiêu Hoa Ung rất thích nhìn dáng vẻ bực bội mà không9 làm gì được hắn của Thẩm Hi Hòa, chẳng hiểu
sao dáng vẻ ấy lại khiến hắn hân hoan, có lẽ vì biết nàng đang dung túng mình.
Thế là 3hắn không ngừng thăm dò đầu là ranh giới cuối cùng của nàng, dù biết có thể nàng sẽ không vui nhưng
vẫn không kìm được.
“Ta đã báo 8phòng bếp chuẩn bị thức ăn rồi, hai ta cùng dùng bữa nhé?” Tiêu Hoa Ung xuống nước.
Thẩm Hi Hòa cũng không muốn cãi cọ với hắn, bền im lặng ra khỏi phòng. Tiêu Hoa Ung hớn hở đuổi theo.
Những ngày kể tiếp khá là sóng êm gió lặng. Thẩm Hi Hòa cảm thấy hết sức thư thái, giá mà Tiêu Hoa Ung bớt
chọc tức nàng thì sẽ càng trọn vẹn hơn. Tháng Bảy vừa đi qua, hành cùng nghênh đón mùa thu đến. Mùa thu tại
nơi đây lạnh hơn Kinh đô, ban ngày thích hợp ra ngoài dạo chơi, nhưng ban đêm thì hơi lạnh.
Thẩm Hi Hòa tận hưởng những ngày tháng êm đềm của riêng mình, triều đình cũng hiếm khi được yên ắng thế
này, không như năm ngoái liên tục xảy ra chuyện.
Tâm trạng Hữu Ninh đế cũng đặc biệt vui vẻ. Mùa Thu là mùa thu rừng bắt đầu tích mỡ, ngày nào Hữu Ninh đế
cũng đi sớm về muộn, dẫn theo các hoàng tử và triều thần rong ruổi đi săn. Hôm nào săn được nhiều, Hữu Ninh đế
bàn tổ chức tiệc nướng ngoài trời, các đại thần vây quanh đống lửa, tự nướng con mồi mình săn được, còn có ca múa giúp vui.
Đến ngày mùa, Hữu Ninh đế quyết định nghỉ ngơi hai ngày, cải trang thành dân thường, dẫn theo Tiêu Hoa Ung
và các hoàng tử khác rời khỏi hành cùng đến thôn làng gần nhất để trải nghiệm.
Triều đình vốn coi trọng nông nghiệp, kể cả Hoàng thượng cũng rành rẽ chuyện nhà nông, thậm chí còn có tập tục
tự mình trồng trọt do tổ tiên truyền lại.
Trải qua nhiều đời vua, đến thời tiền để trị vì, tiên để lại xem thường tập tục này, phải đến khi Hữu Ninh đế đăng
cơ mới tái hiện trở lại. Vì bị tiên để trừng phạt, thuở nhỏ Hữu Ninh đế từng cùng Thái hậu và Khiêm vương làm
ruộng lúc còn ở Tây Bắc.
Mấy ngày liền, Thẩm Hi Hòa không thấy Tiêu Hoa Ung đầu. Hai ngày đầu, nàng còn mừng vì được yên thân,
không còn phải nghe Tiêu Hoa Ung léo nhéo quấy rầy, nhưng sang hai ngày kế tiếp, nàng bắt đầu thất thần khi đọc
sách, cảm thấy thiếu thiếu cái gì, thói quen thật là đáng sợ.
Trước đó, Tiêu Hoa Ung đeo bám Thẩm Hi Hòa như sam bất chấp gió mưa, khiến nàng dần quen với sự hiện diện
của hắn, đến nỗi không gặp hắn lại thấy thiếu vắng.
“Quận chúa, Tạ quốc công phu nhân có thai rồi” Trân Châu cũng phát hiện Thẩm Hi Hòa có chút ủ dột, bèn nói với
nàng vài tin tức thú vị.
Thẩm Hi Hòa đang thất thần tựa vào lan can, ánh mắt mơ màng, nghe vậy bỗng nhướng mày: “Chẳng phải Tạ quốc
công tháp tùng bệ hạ đến hành công hơn hai tháng nay hay sao?”
Bây giờ là tháng Tám, bọn họ đến hành cung từ tháng Sáu, Tạ Kích cũng theo hầu thánh giá nhưng không dẫn gia
quyến đi theo, lý do là viên thị không được khỏe.
Sở dĩ Thẩm Hi Hòa biết thể là do nghe được Tử Ngọc và Trân Châu tán gẫu với nhau.
“Quốc công phu nhân có thai được ba tháng ạ” Trân Châu gật đầu, “Tin vui mới đưa đến đây thôi, ai ai cũng chúc
mừng Tạ quốc công, ông ta đang hí hửng lắm, còn xin phép bệ hạ hồi Kinh sớm nữa”
Tạ quốc công đã ngoài bốn mươi, chỉ có một con trai là Tạ Uẩn Hoài, bản thân ông ta cũng là con một, dòng chính
của Tạ thị vốn neo người. Đầu năm nay, Tạ quốc công đã nạp thiếp để kéo dài hương khói, nay Viễn thị có thai, cho
dù là trai hay gái thì áp lực đến từ người trong tộc của Tạ quốc công cũng sẽ giảm đi đáng kể.
“Báo tin này cho Tề đại phu biết” Thẩm Hi Hòa phân phó.
Nàng không rõ Tạ Uẩn Hoài đã sắp đặt thể nào ở Tạ quốc công phủ, hắn muốn đòi lại công bằng cho mẫu thân
mình những chuyện còn đang dở dang đã lên đường đi tìm thuốc giải cho Tiêu Hoa Ung, rõ ràng chuyện này sẽ bất
lợi cho hắn.
Nếu Viên thị không có con, để có thể tiếp tục kế thừa tước vị, Tạ thị sẽ ép Tạ Kích cúi đầu nhận Tạ Uẩn Hoài về nhà,
vì Tạ Uẩn Hoài là người thừa kế duy nhất. Nếu Viên thị sinh được con trai, đứa bé này có thể kế thừa tước vị, vì Tạ
Uẩn Hoài đã đoạn tuyệt tình nghĩa với Tạ gia.
Nghĩ đến đây, Thẩm Hi Hòa lại dặn dò Trân Châu: “Em cho người theo dõi Tạ quốc công phủ thật sát sao… Mà
thôi, đợi Tề đại phu hồi âm rồi hẵng tính.”
Đương nhiên là không rồi!
Đúng là Hữu Ninh đế sẽ không giết Tiêu Hoa Ung, nhưng chắc chắn sẽ giở trò gì đó để đảm bảo không xảy ra biến
cố, vừa có thể thăm dò Tiêu Hoa Ung, vừa không chế được hắn.
Không thể để Tiêu Hoa Ung nằm trong tay Hữu Ninh đế quá lâu được.
“Địa Phương đầu?” Thầm Hi Hòa hỏi.
Thiên Viên đáp: “Nó đangởbên ngoài hành cung”
“Ngươi bào hắn và thuộc hạ trà trộn vào hộ vệ của ta, lấy danh nghĩa của ta đi tìm điện hạ”
Không thể dùng người của Tiêu Hoa Ung, nhưng người của tầng thì được!