CUỘC SỐNG “TRÀ XANH” CỦA THÁI TỬ ĐIỆN HẠ

Thẩm Hi Hòa và Tiểu Hoa Ung đã được từ hôn, trong tình huống này, Tiêu Hoa Ung gặp bất trắc trước và sau khi
thành hôn là hai chuyện khác nhau. Nế3u là trước khi cưới, rất có thể sẽ có lời đồn ác ý rằng Thẩm Hi Hòa khắc
phu.
Hữu Ninh đế sẽ đối xử với Thẩm Hi Hòa ra sao? Để nàng gả ch1o Tiêu Hoa Ung rồi túc trực bên linh cữu, sau đó
lại tái giá, hay là xem như hôn ước này chưa từng tồn tại? Cho dù thế nào thì Thẩm Hi Hòa có muố9n tái giá cũng
phải đợi ba năm, dẫu không cần để tang nhưng cũng không thể gả cho huynh đệ của vị hôn phu ngay sau cái chết
của hắn được.
Không ai dám cưới một nữ lang từng có hôn ước với Thái tử, trừ huynh đệ bọn họ ra. Trong ba năm kế tiếp, Thẩm
Hi Hòa sẽ phải ở lại Kinh đô làm c8on tin, thậm chí còn bị hạn chế tự do.
Ba năm đủ để thế sự xoay vần, chẳng ai biết được Hữu Ninh đế sẽ ra tay với Thẩm gia khi nào, trận quyết đấu giữa
đôi bên sẽ có kết cục ra sao. Trong khoảnh khắc ấy, Tiêu Trường Doanh chỉ muốn Thẩm Hi Hòa không phải rơi vào
tình cảnh ấy, không bị liên lụy chút nào.
Nàng tựa như phượng hoàng ngạo nghễ chao lượn trên chín tầng trời, lẽ ra phải được tự do, được mọi người kính
ngưỡng.
“Phụ hoàng ra tay với huynh, thế là huynh quyết dây dưa đến cùng để che giấu thực lực hả?” Hình tượng Tiểu Hoa
Ung trong lòng Tiêu Trường Doanh là một người lầm. mưu ma chước quỷ, ngang tàng kiêu ngạo, tuyệt đối không
phó mặc số phận vào tay kẻ khác.
Tiêu Hoa Ung mỉm cười không đáp, chỉ nhìn chằm chằm vào vách đá.
“Huynh nói gì đi chứ?” Tiêu Trường Doanh giục.
Tiêu Hoa Ung vẫn làm ngơ, nhưng rồi nghe Tiêu Trường Doanh nói mãi cũng phiền, hắn bực bội nói: “Câm mồm,
không thì cô sẽ khiến đệ hết đường ra khỏi nơi đây.”
Tiêu Trường Doanh lập tức im bặt. Hắn biết Tiêu Hoa Ung không dọa, hai người họ bị người của Hữu Ninh đế bắt
đến đây, nếu hắn gặp chuyện gì bất trắc, Hữu Ninh đế sẽ không trách Tiêu Hoa Ung. Tiêu Trường Khanh mà đoán
được đám người này là người của Hữu Ninh đế thì chỉ e sẽ càng hận ông ta hơn, có khi còn làm ra hành vi đại
nghịch bất đạo.
Tiêu Hoa Ung cũng nghĩ thể: “Kể ra còn khiến a huynh của đệ dốc hết toàn lực mở đường thay cô”
Nếu Tiêu Trường Doanh có bề gì, Tiêu Trường Khanh sẽ phát điên. Vốn dĩ trên đời chẳng có mấy người khiến Tiêu
Trường Khanh lo lắng, nếu những người này đều chết bởi tay Hữu Ninh đế, chỉ e Tiêu Trường Khanh sẽ không còn
kiên nhẫn từ từ trù tính nữa.
Tiêu Trường Doanh hừ lạnh một tiếng rồi hỏi: “Thái tử điện hạ cũng đừng để mình rơi vào tay ta.”
Tiêu Hoa Ung có thể nhân dịp này ám sát hắn, vậy chẳng lẽ hắn không làm được?
“Nếu bây giờ mà a huynh của đệ có mặt ở đây, hắn sẽ không nói ra mấy lời ngây ngô như thể đầu” Tiêu Hoa Ung
châm chọc.
Thái tử mà chết thì chuyện sẽ không đơn giản như khi một thân vương chết đi. Cái chết của Thái tử là quốc sự, Hữu
Ninh đế sẽ phải giải thích với thiên hạ. Đừng nói Tiêu Trường Doanh không thể giết Tiêu Hoa Ung mà không để lại
dấu vết, một khi bị điều tra ra, Tiêu Trường Doanh chắc chắn phải gánh tội thay cho Hữu Ninh đế. Cho dù Tiêu
Trường Doanh có thể ra tay một cách hoàn mỹ thì một khi vụ việc vỡ lở, Hữu Ninh đế vẫn có thể bắt Tiêu Trường
Doanh làm con dê thế tội.
Tiêu Hoa Ung nhắm mắt lại, hờ hững nói: “Liệu mà nghỉ ngơi dưỡng sức đi, chúng ta sẽ bị giam ít nhất dăm ba
ngày.”
Thẩm Hi Hòa sợ Hữu Ninh đế cho người đầu độc Tiêu Hoa Ung, Tiêu Hoa Ung cũng lo như thế nên không dám
động đến đồ ăn thức uống mà bọn bắt cóc đưa, không ăn không uống dăm ba ngày cũng chưa chết được.
Hữu Ninh đế là người bày ra ván cờ này, nhưng quyền kết thúc ván cờ lại không phải do ông ta quyết định.
Thẩm Hi Hòa không phái Đoản Mệnh đi tìm Tiêu Hoa Ung, Thiên Viên dẫu biết sự lợi hại của nó nhưng dường
như đã quên mất, chỉ dẫn người của Thẩm Hi Hòa lục soát khắp nơi. Tiêu Trường Khanh cũng phải người tìm kiếm
Tiêu Trường Doanh.
Đúng như Tiêu Trường Doanh nghi, Tiêu Trường Khanh đã đoán được người bắt cóc Tiêu Hoa Ung là ai. Nếu kẻ
chủ mưu là Hữu Ninh đế thì Tiêu Trường Doanh hẳn sẽ không có gì nguy hiểm đến tính mạng, nhưng Tiêu Trường
Khanh cũng không thể công khai tỏ vẻ mình đã nhìn thấy thủ đoạn của Hữu Ninh đế được, đành vờ như không
biết, tiếp tục chạy đôn chạy đáo tìm người, dù dốc toàn lực cũng không tìm được tăm hơi.
Tiêu Trường Khanh không biết về Đoán Mệnh và chim cắt, không biết rằng nếu Tiêu Hoa Ung muốn thì tìm được
hơn là chuyện dễ như bỡn, nên cũng không biết Tiêu Hoa Ung cố tình để mình và Tiêu Trường Doanh rơi vào cạm
bẫy của Hữu Ninh đế.
Đêm hôm ấy, có thích khách tập kích hành cung, đúng vào thời điểm lực lượng phòng thủ hành cùng mỏng nhất.
Hầu hết thị vệ đều đã được phái đi tìm Thái tử và Liệt vương, ai ngờ đâu sẽ có một đám thích khách số lượng đông
đảo tấn công nơi này cơ chứ, kể cả Hữu Ninh đế.


Thẩm Hi Hòa bừng tỉnh khỏi cơn mơ, nghe bên ngoài có tiếng chém giết vọng tới, lúc này nỗi lo lắng trĩu nặng
trong lòng mới buông lỏng, quả nhiên mọi chuyện đều đúng như dự đoán.
Hữu Ninh đế bắt Tiêu Hoa Ung đi là để ép Tiêu Hoa Ung tung át chủ bài tự cứu lấy mình. Chừng nào Tiêu Hoa
Ung còn chưa từng át chủ bài, Hữu Ninh đế còn nhốt hắn chừng ấy. Bây giờ có thêm Tiêu Trường Doanh, có lẽ kế
hoạch của bọn chúng sẽ thay đổi ít nhiều nhưng có lẽ, nhưng cách thức đối đãi dành cho Tiêu Hoa Ung vẫn sẽ
không đổi.
Người mất tích là Thái tử chứ không phải Hoàng thượng, vẫn có người chăm lo việc nước, các quan tuy lo lắng
nhưng cũng không đến nỗi như rắn mất đầu.
Hữu Ninh đế đã quyết tâm đánh một trận dài hơi, kể cả khi Tiêu Hoa Ung nhẫn nhịn được, ông ta vẫn còn chiếu
khác, chẳng hạn như ra tay với Thẩm Hi Hòa, ép Tiêu Hoa Ung không thể không phản kháng.
Thời gian qua, mọi người đã được chứng kiến thái độ của Tiêu Hoa Ung với Thẩm Hi Hòa. Tiêu Hoa Ung chưa bao
giờ hối hận vì đã tuyên cáo tình cảm của mình cho cả thiên hạ biết, vì hắn tự tin rằng mình có thể bảo vệ được nàng.
Bởi vậy, trong ván cờ với Hữu Ninh đế, hắn chưa từng nghĩ sẽ giằng co với ông ta, làm vạ lây đến Thẩm Hi Hòa.
Tuy nhiên, mọi động tĩnh của hắn khó lòng thoát được tầm mắt của Hữu Ninh đế. Hắn vẫn luôn suy nghĩ Hữu
Ninh đế sẽ ra tay với hắn thể nào, và trong mỗi tình huống, hắn phải ứng đổi ra sao mới là lý tưởng.
Phản kháng cũng không được, tìm cứu viện cũng không xong, vậy thì chiều ý Hữu Ninh đế, phái người đến ám sát
chính mình hơn là được chứ nhỉ? Có điều chỉ ám sát hắn không thôi chưa đủ, phải để Hữu Ninh đế có trải nghiệm
tương đồng mới được.
Đám thích khách tập kích hành cùng không phải người của Tiêu Hoa Ung, hoặc nói đúng hơn, phần lớn không
phải là người của hắn mà là thuộc hạ của Gia Thần Thái tử, huynh đệ cùng cha khác mẹ của Hữu Ninh đế, có mẫu
thân là quý phi được Tiên để sủng ái nhất, suýt nữa đã đăng cơ.
Ngày ấy, Hữu Ninh đế đầu độc huynh trưởng trước thành lậu, sau đó dàn dựng một vụ ám sát để che giấu, nhưng
Gia Thần Thái tử vẫn đoán được Hữu Ninh đế muốn dùng kế một mũi tên trúng hai con nhạn. Vốn dĩ Gia Thần
Thái tử đầu hàng là để giữ gìn tính mạng, dù gì mẹ con Khiêm vương cũng sẽ không giết ông ta trước ánh mắt của
văn võ bá quan. Ông ta chỉ cần bàn giao toàn bộ quyền lực thì vẫn có thể làm một quý nhân nhàn rỗi.


Nhưng Hữu Ninh đế muốn vụ cho Gia Thần Thái từ tội danh ám sát Khiêm vương và vợ con, ông ta không đào tầu sao đưrợc?
Nhữ Dương trường công chúa và Vi phò mã hay tin Khiêm vương bị ám sát, lòng thầm nghi ngờ, vả lại phu thế bọn họ vốn cũng có
phương án dự phòng, bèn trợ giúp Gia Thần Thái từ nhân lúc hỗn loạn chạy trốn khỏi hoàng cung.
Bao lâu nay, phe cánh Gia Thần Thái tử vẫn không có động tĩnh gì, ai nấy đều tưởng ông ta đã qua đời, không thì làm sao hai mươi
năm nay lại chẳng có chút sóng gió nào, chẳng lẽ ông ta camstầm làm một phú ông tầm thường hay sao? Kể cả Tiêu Hoa Ung cũng tin
là thế.
Đến khi Tiêu Hoa Ung có được danh sách nghi phạm trong án Yên Chi, bắt được Vi phò mã, cứu mẫu tử Nhữ Dương trưởng công
chúa và Tiêu Phủ Hành, hắn mới biết được sự thật. Chính Thẩm Hi Hòa cũng không biết bản danh sách mình giao cho Tiêu Hoa Ung
lại quan trọng đến thế.

Bình luận

Truyện đang đọc