CUỘC SỐNG “TRÀ XANH” CỦA THÁI TỬ ĐIỆN HẠ

Trong cung có người của Thẩm gia và của Tiêu Hoa Ung giao cho Thẩm Hi Hòa.
Từ khi thành hôn đến nay, Thẩm Hi Hòa không hề tranh giành quyền 1lực, mặc cho người trong cung sôi nổi bàn
tán về việc rồi đây ai sẽ nắm quyền quản lý hậu cung, nàng vẫn luôn mắt điếc tai ngơ. Để nàng có thể tham0 dự
hôn lễ của a huynh, Tiêu Hoa Ung và phụ thân đã mất nhiều công sức, nàng không muốn mấy chuyện nhỏ nhặt
này làm hỏng việc nên chưa bao giờ ra t1ay.
Sáng nay, Thẩm Hi Hòa giở chút thủ đoạn là để người ta biết mình nhường nhịn không phải vì nhu nhược hay là
không có tai mắt trong cung2.
Hay tin Thược Dược vừa vào Nội thị tỉnh đã treo cổ tự tử vì sợ chịu tội, Vinh quý phi giận điên người.
Điều này chứng tỏ Thẩm Hi 6Hòa không chỉ cài cắm tai mắt trong cung của bà ta mà cả Nội thị tỉnh cũng có.
Thẩm Hi Hòa cố tình giết gà dọa khỉ, để Vinh quý phi biết nà9ng có thể ra tay với bất cứ ai nếu muốn.
Nghi phạm chết quá chóng vánh, chẳng còn ai để đối chứng, dù ai cũng có thể thấy chuyện này có điều khuất tất
thì sao nào?
Vinh quý phi thân là người quản lý hậu cung mà lại mặc cho những lời đồn đãi nhảm nhí về Thẩm Hi Hòa lan
truyền khắp chốn, nếu tiến hành điều tra tường tận, Phù Cừ điện chưa chắc đã trong sạch, vả lại đây cũng chẳng
phải chuyện gì to tát.
Bị cả hoàng cung bàn ra tán vào, Đông cung Thái tử phi đến Phù Cừ điện hỏi chuyện là lẽ thường tình. Nàng chỉ
trừng phạt một cung nữ đã là dĩ hòa vi quý.
Có thể thấy Thẩm Hi Hòa đã thắng thế trong cuộc đọ sức nho nhỏ giữa Đông cung và Phù Cừ điện lần này.
Hôm sau, Thẩm Hi Hòa cầu kiến Hữu Ninh đế thì thấy Thục phi đang ngồi bên cạnh ông ta.
“Bẩm phụ hoàng, gần đây con thường gặp ác mộng, thấy phụ thân không ngừng gọi tên con đầy đau thương, bốn
bề tối om, xòe bàn tay không thấy ngón. Con muốn tự đi Lương Châu tìm tung tích của phụ thân.” Thẩm Hi Hòa
cầu khẩn, “Mong phụ hoàng cho phép.”
Hữu Ninh đế gác bút, đứng dậy nhìn Thẩm Hi Hòa. Nàng đã được Tiêu Hoa Ung trang điểm cho, trông cực kỳ tiều
tụy và suy sụp: “Con và Thất Lang mới thành hôn chưa đầy một tháng, thân là Đông cung Thái tử phi, sao có thể
tùy tiện xuất cũng được? Trẫm đã lệnh cho ba đạo quanh đó dốc hết toàn lực tìm Tây Bắc vương, con và Thất Lang
cứ yên tâm ở lại trong cung đợi tin tức.”
“Phụ hoàng, ba vị tiết độ sứ ở Hà Tây, Lũng Hữu và Sóc Phương huy động hơn vạn binh sĩ địa phương đi tìm, mà


Lương Châu lại nằm giữa Thổ Phồn và Đột Quyết, điều binh trong thời gian dài chỉ e sẽ ảnh hưởng đến quan hệ
giữa ba nước.” Thẩm Hi Hòa quỳ lạy, “Mong phụ hoàng cho phép con được đến Lương Châu. Nhiều ngày nay con
nằm mơ thế kia có lẽ là do phụ tử tình thâm, con muốn chóng tìm được phụ thân, như vậy các nơi cũng được yên
ổn.”
Hữu Ninh đế lẳng lặng nhìn Thẩm Hi Hòa.
Nàng vẫn giữ nguyên tư thế vái lạy.
Một lúc sau, Hữu Ninh đế mới nói: “Để trẫm cân nhắc đã.”
Dù vẫn chưa có được câu trả lời chắc chắn, Thẩm Hi Hòa cũng không sấn sổ dọa người mà chỉ làm lễ: “Hi vọng
phụ hoàng sẽ cho phép, con xin lui.”
Hữu Ninh đế nhẹ nhàng gật đầu, nhìn Thẩm Hi Hòa lui ra ngoài.
“Cớ sao bệ hạ không bằng lòng để Thái tử phi đi?” Thẩm Hi Hòa vừa đi, Thục phi bèn cười hỏi.
Hữu Ninh đế quay sang nhìn nàng ta: “Nàng không hận con bé nhỉ.”
“Thiếp không hận ấy hả?” Thục phi cười khẽ, ánh mắt sáng quắc, không hề che giấu vẻ sắc bén trong đó, “Không
đầu, thưa bệ hạ. Thiếp thù dai vô cùng. Ngày đó, thiếp bị trói giữa nơi đồng không mông quạnh, gió lạnh thấu
xương, tưởng chừng cắt da cắt thịt, suýt nữa thì bỏ mạng. Đến chết thiếp cũng khó mà quên được mối thù này.”
Xưa nay Hữu Ninh đế chưa thấy ai dám thẳng thừng phơi bày lòng dạ hẹp hòi và vẻ hung dữ của bản thân trước
mặt mình như nàng ta. Dù là nữ nhân hay thần tử của ông ta, ai nấy chỉ muốn ông ta thấy được bộ mặt tốt đẹp nhất
của mình.
Đây là lần đầu tiên có người bộc trực đến thế, chẳng hề bận tâm đến việc bị ông ta thấy được dáng vẻ dữ tợn của
mình.
“Tính tình Thái tử phi hơi ngang ngược một chút.” Hữu Ninh đế chợt nói.
“Thái tử phi có thể ngang ngược thế kia là ỷ vào quyền thế của Tây Bắc vương, nếu Tây Bắc vương…” Thục phi
ngừng một chút rồi mới nói tiếp, “Nếu lần này Tây Bắc vương gặp nạn thật, thiếp sẽ mừng lắm.”
Nghe vậy, Hữu Ninh đế khẽ nhếch môi, nhưng nụ cười có phần phức tạp: “Chuyện này không thể đơn giản thế
được.”
Thục phi nhìn Hữu Ninh đế với vẻ hoang mang. Hữu Ninh đế thong thả giải thích cho nàng ta: “Vương Đình Đột
Quyết đang có nội loạn, nào dám gây sự với người ngoài. Kẻ phục kích Tây Bắc vương chắc chắn không phải người
Đột Quyết.
Tây Bắc vương đã trải qua bao phen xông pha trên chiến trường, thiên quân vạn mã cũng không làm gì được ông
ta, vậy mà lại bị người ta phục kích thành công, đến nỗi không rõ tung tích thì chắc chắn có gì đó khuất tất.”
“Bệ hạ muốn nói có kẻ đóng giả làm người Đột Quyết để ám sát Tây Bắc vương ư?” Thục phi nhếch môi, “Kẻ nào
lại to gan lớn mật đến thế cơ chứ?”
Nghe nàng ta hỏi vậy Hữu Ninh đế mỉm cười vui vẻ đồng thời nhẹ nhàng lắc đầu: “Điều đó không quan trọng


quan trọng là kẻ này đã thành công.”
Thục phi gật đầu: “Kẻ này đúng là mối họa, nhất định phải bắt bằng được.”
Lời nàng ta nói khiến Hữu Ninh đế dở khóc dở cười những ánh mắt lại thoáng hiện vẻ ôn hòa. Muốn ở bên một vị
đế vương thì tất nhiên không được ngu ngốc, nhưng cũng không thể quá thông minh. Hữu Ninh đế hỏi tiếp:
“Trong thiên hạ này, trừ khi chính Tây Bắc vương cam tâm chịu trói, không thì đến trẫm cũng không thể dễ dàng
bắt được ông ta.”
Thoạt đầu Thục phi còn chưa hiểu, nhưng ngẫm nghĩ một hồi mới sực hiểu ra. Nàng ta chớp mắt, đưa tay che
miệng: “Bệ hạ muốn nói là Tây Bắc vương…”
Thông đồng với người khác để bày trò, hoặc là cố ý mất tích?
Đây chính là lý do Hữu Ninh đế mãi chưa chịu cho phép Thái tử điện hạ rời Kinh, vì sợ bọn họ định nội ứng ngoại
hợp hàng thực hiện mưu đồ gì đó chăng?
“Nàng cũng không ngốc nhỉ.” Hữu Ninh đế nói.
“Bọn họ…”Thục phi lộ vẻ khó hiểu.
Bọn họ muốn làm gì cơ chứ?
Hữu Ninh đế biết nàng ta muốn nói gì. Ông ta nhìn thẳng về phía trước, ánh mắt lạnh lùng: “Trẫm cũng không
biết.”
Mấy ngày nay, Hữu Ninh đế đang cân nhắc rốt cuộc Thẩm Nhạc Sơn mất tích là thật hay giả. Dù ông ta dám chắc
khả năng cực cao là giả vờ nhưng cũng không thể không tính đến khả năng chuyện này là thật, dù gì Thẩm Nhạc
Sơn cũng đã già.
Nếu Thấm Nhạc Sơn mất tích thật thì người ra tay chỉ có thể là Tiêu Giác Tung, mục đích cũng dễ đoán thôi, chẳng
qua là muốn lôi kéo Thẩm Nhạc Sơn. Chắc chắn Tiêu Giác Tung sẽ không giết Thẩm Nhạc Sơn, bởi lẽ để Thẩm
Nhạc Sơn sống sẽ có lợi cho ông ta hơn, có vậy mới có người kiềm chế Hữu Ninh đế


Nếu thủ phạm đúng thật là Tiêu Giác Tung thì vài ngày sau ông ta sẽ thả Thẩm Nhạc Sơn ngay thôi,thế nên mấy ngày nay Hữu Ninh
đế vẫn đang đợi.Có điều đã lâu thế này mà vẫn không có tin tức gì,xem ra không phải là Tiêu Giác Tung rồi,
Vậy có nghĩa là Thẩm Nhạc Sơn cốýmất tích,nhưng mà vì sao chứ?Khả năng lớn nhất là đám mật thám mà Hữu Ninh đế khổ công
cài cắm vào Tây Bắc đã bị Thẩm Nhạc Sơn phát hiện nên muốn nhân dịp này thanh trừng một phen.Dù sự thật có bị phơi bày,với lý
do này thì Hữu Ninh đế cũng không tiện trừng phạt Thẩm Nhạc Sơn.
Bởi vậy,Hữu Ninh đế đã ra lệnh cho mật thám của mình tại Tây Bắc quận án binh bất động.
“Bệ hạ,nếu đúng là thế thì bệ hạ nên đồngývới khẩn cầu của Thái tử phi mới phải.”Thục phi chợt cười nói.

Bình luận

Truyện đang đọc