Vãn Vãn, có người đàn ông nào không có lòng cầu tiến? Ta xuất thân hoàng tộc, sinh ra
đã được hưởng phú quý, ngợp trong vàn3g son.” Tiêu Trường Thái nói hết sức chân
thành, “Từ bé ta đã biết Thái tử sẽ yểu mệnh, thiên hạ này rồi sẽ vào tay người 1khác, đã vậy thì tại sao người đó
không thể là ta? Ta tự thấy mình cũng văn võ song toàn chẳng kém gì ai, sao có thể cam tâm quỳ g9ối trước kẻ
khác?”
“Chàng đã không muốn quỳ gối trước người khác thì có sao không nói sớm cho ta biết?” Diệp Vãn Đường chấ3t
vấn, hai mắt đỏ hoe.
Trong một gia đình bình thường, nếu biết đích trưởng tử không thể kế thừa gia nghiệp, các thứ tử sẽ8 dốc sức tranh
giành, huống chi Tiêu Trường Thái là hoàng tử, hắn có dã tâm thì Diệp Vãn Đường cũng không trách. Nàng ta
không có tư cách bắt người khác vì mình mà từ bỏ tham vọng lớn lao.
Giá như Tiêu Trường Thái nói cho Diệp Vãn Đường ngay từ đầu, để nàng ta được cân nhắc, để nàng ta được quyền
dứt áo ra đi nếu không chịu đựng nổi.
“Vãn Vãn, ta yêu nàng, ta không thể sống thiếu nàng được. Ta biết nàng không màng danh lợi, quả thật ta đã cố
gắng thử buông bỏ hết thảy vì nàng, nhưng ta… ta vẫn không tránh được sức dụ hoặc của quyền thế.” Tiêu Trường
Thái nắm tay Diệp Vãn Đường, chán nản cúi đầu, “Vãn Vãn, quả thật ta đã cố gắng hết sức, ta có lỗi với nàng.”
Nghe giọng Tiêu Trường Thái có vẻ nghẹn ngào, Diệp Vãn Đường đau đớn nhắm mắt lại, nước mắt lăn dài từ đôi
bờ mi. Một lúc lâu sau, nàng ta mới lên tiếng: “Lần này chàng đến tìm ta làm gì?”
Tiêu Trường Thái cứng đờ, hẳn Diệp Vãn Đường phải biết vì sao hắn lại đến đây chứ, vậy mà nàng ta vẫn hỏi, có
thể thấy Diệp Vãn Đường không định đi theo hắn. Tiêu Trường Thái ngẩng đầu nhìn nàng ta chằm chằm: “Vãn
Vãn, nàng… nàng hận ta ư?”
Diệp Vãn Đường khẽ lắc đầu với vẻ chán nản: “Ta mệt rồi, thật sự rất mệt.”
“Vãn Vãn, hãy cho ta một cơ hội nữa được không? Ta đã bị xóa tên khỏi ngọc điệp, ta không còn năng lực cạnh
tranh, mọi hy vọng xa vời của ta đều đã sụp đổ. Ta vẫn còn chút tích cóp, nàng hãy rời khỏi đây cùng ta, sau này
hai ta sẽ phiêu du khắp chân trời góc biển, bốn phương là nhà, tựa như lúc trước du sơn ngoạn thủy vậy.” Tiêu
Trường Thái nài nỉ, dáng vẻ khép nép.
Diệp Vãn Đường nhìn thẳng vào mắt Tiêu Trường Thái, trong đầu vang vọng lời nói của Thẩm Hi Hòa. Trái tim
nàng ta như chia làm đôi, một nửa là tình yêu dành cho Tiêu Trường Thái, thôi thúc nàng ta gật đầu, nửa kia là lời
khuyên bảo của Thẩm Hi Hòa và vết xe đổ trong quá khứ, giục nàng ta nên quyết tâm cắt đứt.
Thế nhưng Diệp Vãn Đường không tài nào thốt nên lời, nàng ta không ngờ lại có ngày mình yếu mềm đến thế, đến
mức chẳng thể nói ra một câu quyết định.
“Vãn Vãn, ta đã trắng tay rồi, giờ nàng cũng muốn vứt bỏ ta ư?” Sự giằng xé trong mắt Diệp Vãn Đường làm tim
Tiêu Trường Thái nhói đau, nàng ta cứng rắn hơn hẳn nghĩ, vết nứt giữa hai người cũng sâu hơn hẳn tưởng. Tiêu
Trường Thái buông tay Diệp Vãn Đường ra, chậm rãi lùi lại mấy bước, “Đến nàng cũng không cần ta thì trên đời
này còn gì đáng để ta lưu luyến nữa?”
Nói rồi, hắn rút ra một con dao găm, ánh thép lóe sáng trong mắt Diệp Vãn Đường. Nháy mắt sau, nàng ta còn
chưa kịp kêu hắn ngừng lại thì máu tươi đã tung tóe, có mấy giọt còn vẩy lên gò má nàng ta. Diệp Vãn Đường sững
sờ trong chốc lát, thấy Tiêu Trường Thái ngã khuyu.
“A Thái!”
Diệp Vãn Đường nhào tới nhưng không đỡ được Tiêu Trường Thái mà cả hai cùng ngã nhào ra đất. Tiêu Trường
Thái nở nụ cười nhợt nhạt, chẳng kịp nói một câu đã ngất đi.
Tiếng thét của Diệp Vãn Đường làm đám người hầu giật mình, Diệp phủ loạn cào cào một phen. Tiêu Trường Thái
đâm dao găm ngay chỗ hiểm, suýt nữa không giữ được tính mạng, quả là tàn nhẫn với chính mình.
Đến khi tỉnh lại, thấy Diệp Vãn Đường đang nằm gục bên mép giường, Tiêu Trường Thái biết mình lại thắng.
Hắn nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt nàng ta, lần này hắn thật sự phải từ bỏ dã tâm rồi. Tuy nhiên, mối thù giữa hắn
và Tiêu Hoa Ung vẫn chưa xong đâu, ai cũng có thể đăng cơ, trừ Tiêu Hoa Ung ra!
Bằng không, hắn muốn được sống một cách quang minh chính đại cũng không được. “Chàng tỉnh rồi à? Để ta đi
gọi lang trung…” “Vãn Vãn…” Tiêu Trường Thái níu tay Diệp Vãn Đường, vì dùng sức nên động đến vết thương,
khiến cho mặt mày trắng bệch.
“Chàng đừng làm bừa, miệng vết thương sâu lắm, sao chàng lại ngốc thế hả? Chàng không muốn sống nữa à?”
Diệp Vãn Đường vừa mắng vừa đau lòng, mắt ngân ngấn lệ.
Tiêu Trường Thái nở nụ cười ngây ngô: “Vãn Vãn, không có nàng, ta chẳng thiết sống nữa.”
Diệp Vãn Đường biết mình đã xong đời. Khi lang trung nói Tiêu Trường Thái có thể không qua khỏi, nàng ta cảm
thấy đất trời điên đảo. Ngày hôm qua, câu nói này đã khắc sâu trong lòng nàng ta, để nàng ta thấu hiểu ý nghĩa ẩn
chứa trong đó.
Không có nàng, ta chẳng thiết sống nữa.
Nước mắt lăn dài trên gò má Diệp Vãn Đường, Tiêu Trường Thái bối rối giơ tay lau đi: “Vãn Vãn, nàng đừng khóc,
đều tại ta cả, đều là lỗi của ta.”
Sự lo lắng, bối rối và tình cảm yêu thương của hắn không phải là giả, Diệp Vãn Đường càng khóc sướt mướt: “Tất
nhiên là tại chàng, là lỗi của chàng rồi!”
Giờ đây Diệp Vãn Đường mới nghĩ vì sao Tiêu Trường Thái lại tham lam đến vậy, vừa muốn có được nàng, vừa
muốn tranh giành ngai vàng?
Nếu hắn chỉ cần ngai vàng, sẵn sàng đánh đổi hết thảy vì tham vọng ấy thì có thể nạp thêm mấy người trắc phi để
lôi kéo các thế lực khác, nàng ta cũng triệt để dập tắt hy vọng.
Nhưng Diệp Vãn Đường biết Tiêu Trường Thái thật lòng với mình, tấm chân tình của hắn trói chặt lấy nàng ta,
khiến nàng ta khó lòng thoát được.
“Ta xin lỗi, nàng đừng khóc nữa…” Tiêu Trường Thái chỉ biết lặp đi lặp lại như thế.
Diệp Vãn Đường khóc rất lâu, như muốn trút hết nỗi đau đớn, giằng xé và khổ sở tích tụ bấy lâu, mãi đến khi hai
mắt sưng vù mới bình tĩnh lại và nói: “Ta sẽ tin chàng lần nữa, đợi vết thương của chàng lành hẳn, chúng ta sẽ rời
Kinh.”
Tiêu Trường Thái kích động đến mức làm cho vết thương nứt ra, máu tươi đầm đìa, lại phải gọi lang trung cầm
máu.
Sau một hồi vất vả, Diệp Vãn Đường trông chừng Tiêu Trường Thái thật cẩn thận, không cho phép hắn kích động
nữa. Tiêu Trường Thái dè dặt lên tiếng: “Vãn Vãn, chúng ta không thể đợi đến khi ta lành vết thương mới đi được,
trong Kinh có rất nhiều người muốn hại ta, ở lại thêm một ngày là thêm một phần nguy hiểm. Chúng ta phải nhanh
chóng rời khỏi đây, nếu để người ta phát hiện ta đang trốn trong Diệp phủ thì sẽ liên lụy đến nhạc phụ đại nhân và
toàn thể Diệp gia mất.”
Tiêu Trường Thái bị kết tội sử dụng thuật vụ cổ, nếu Diệp gia chứa chấp hắn thì sẽ không còn được đặc xá vì không
biết chuyện nữa.
Diệp Vãn Đường tuy lo cho Tiêu Trường Thái nhưng cũng không thể vì mình mà liên lụy đến người thân: “Chí ít
chàng cũng phải nghỉ ngơi thêm mấy ngày rồi chúng ta mới chuyển đi nơi khác được.”
“Muốn chuyển chỗ, muốn rời Kinh thì phải nhanh nhanh mới được.” Tiêu Trường Thái nói, “Chúng ta cần tìm
người hỗ trợ, bằng không thể nào cũng bị lộ.”
“Tìm ai bây giờ?” Lúc này, ai sẽ bằng lòng giúp đỡ bọn họ đây?
“Ngũ đệ.” Tiêu Trường Thái đã tính sẵn đường lui, hắn sẽ không đích thân đi tìm Tiêu Trường Khanh, vì Tiêu
Trường Khanh khác với Tiêu Trường Mân, người này gian xảo hơn nhiều, không dễ gì uy hiếp được, “Vãn Vãn,
chẳng phải nàng có vật làm tin do Ngũ đệ muội để lại đó sao…”
Thấy Diệp Vãn Đường biến sắc, Tiêu Trường Thái vội sửa miệng: “Ta lỡ lời, chúng ta sẽ nghĩ cách khác.”
Diệp Văn Đường lặng thinh. Nàng ta có giữ một con dấu của Cố Thanh Chi vì từng giúp Cổ Thanh Chi gài bẫy Phạm gia, củng cố
bằng chứng xác nhận Pham gia mưu hại hoàng tự, thế nên Cổ Thanh Chi mới để lại cho nàng ta một con dấu, xem như thiếu nàng ta
một món nợ ân tình.
Con dấu này được một vị đại nho ở ẩn tặng cho Cố Thanh Chi, sau đó Cố Thanh Chi lại đưa cho nàng ta, nàng ta giữ làm tưởng
niệm.
Nếu cầm theo con dấu này đi tìm Tiêu Trường Khanh, chắc chắn Tiêu Trường Khanh sẽ nể tình Cố Thanh Chi mà bằng lòng hỗ trợ.
Bởi lẽ, đây là một trong số di vật ít ỏi còn sót lại của Cố Thanh Chi.