Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Thẩm Hi Hòa hít phải một lượng khói lớn, thấy cảnh này, nàng cắn đầu lưỡi, không cho phép mình ngất đi.
Lúc này, Kim Ng3ô vệ và nha dịch cách đó khá xa mới lục tục kéo đến, đám người đang giao đấu với Mặc Ngọc vội
rút lui. Mặc Ngọc hối hả quay lạ1i, thấy cả tòa nhà đã chìm trong biển lửa, còn Trân Châu thì đang đứng sau khe
cửa, nàng ta bèn quát lớn: “Trảnh ra”
M9ặc Ngọc đánh xe xông tới, biển lửa làm con ngựa chùn chân, Mặc Ngọc ra sức quất roi, Trân Châu và Tùy A Hỉ
vội né tránh, con n3gựa tông thẳng vào cửa, làm cánh cửa bật tung, Mặc Ngọc nhìn về phía Thẩm Hi Hòa, sau đó
biển sắc hô to: “Quận chúa…”
Mặc Ngọc lập tức vung kiếm xông tới, cùng lúc đó, một mũi tên cắm phập vào kẻ đứng sau lưng Thẩm Hi Hòa.
Kẻ nọ đang giơ dao găm định đâm Thẩm Hi Hòa thì bị tên bắn trúng ngã khuỵu xuống đất, chính là kẻ bị Thẩm Hi
Hòa bắn kim châm tẩm thuốc tế. Mọi người ngoài đầu nhìn sang, đối diện là Liệt vương Tiêu Trường Doanh mặc
áo đỏ ngồi trên lưng ngựa.
Kiếm của Mặc Ngọc đâm vào khe đá bên cạnh, nàng ta chạy như bay đến chỗ Thẩm Hi Hòa, ôm nàng vào lòng,
muốn nhanh chóng rời khỏi đây. Thẩm Hi Hòa vẫn còn tỉnh táo dặn dò Trân Châu: “Tề Bồi.”
“Quận chúa yên tâm!” Trân Châu nén đau, không muốn để Thẩm Hi Hòa lo lắng.
Nàng ta hiểu ý Thẩm Hi Hòa, chỉ sợ trong số Kim Ngô vệ và đám người cứu hỏa có kẻ bị Dương phủ mua chuộc để
sát hại Tề Bồi, một khi Tề Bồi bỏ mạng, không có chứng cứ, Thẩm Hi Hòa có nói rách họng thì Dương phủ vẫn có
thể cãi lại.
“Liệt vương điện hạ, cậu ta là nhân chứng quan trọng!” Trân Châu bị thương, không đủ sức đỡ Tề Bồi dậy, đành
thét lớn với Tiêu Trường Doanh. Đám Kim Ngô vệ và nha dịch chạy về phía bọn họ đành dừng bước đợi lệnh Liệt
vương. Tiêu Trường Doanh để tâm phúc cõng Tề Bồi lên, dù cửa đã bị phá, gió lạnh góp phần xua tan khói đặc
những thể lửa không hề giảm, Tiêu Trường Doanh hỏi: “Trong phòng còn người sống không?” “Nô tỳ không biết”
Trân Châu chỉ có thể trả lời như thế.
“Cấp tốc dập lửa” Tiêu Trường Doanh quát lớn, mọi người vội bắt tay vào dập lửa. Chừng một khắc sau, lửa đã bị
dập tắt, nha dịch xộc vào tìm kiếm, phát hiện ngoài sáu thi thể bị giết ra thì không có ai bỏ mạng.
Thẩm Hi Hòa được đưa về quận chúa phủ, chẳng mấy chốc Dương phủ đã hay tin. Nghe nói Thẩm Hi Hòa tự mình
đến Cô Độc Viên, suýt nữa bỏ mạng, lại còn cứu được Tề Bồi, ai nấy mặt cắt không còn giọt máu.
Cả ngày hôm nay Dương Trung Hưng vẫn luôn ở Hình bộ, tất bật xử lý các vụ án cần được phúc thẩm do địa
phương trình lên. Cuối năm, các vụ trộm gà bắt chó, cướp của giết người ở các nơi nhiều hắn ra, Hình bộ bận rộn lu
bù, người hầu Dương phủ đến mấy lần vẫn chưa gặp được ông ta. Nghe nói Cô Độc Viên bị phóng hỏa, Dương
Trung Hưng giận tải cả mặt.
Ngay dưới chân thiên tử mà lại có hạng cùng hung cực ác thế này, ông ta chưa kịp phải người điều tra thì đã có ý
chỉ triệu ông ta vào cung diện thánh.
Dương Trung Hưng vào cung, thấy sắc mặt Hữu Ninh để lạnh bằng, bên cạnh là Thái tử điện hạ vẫn bình tĩnh như
mọi khi, nhưng nhìn kỹ lại thấy dường như còn giận dữ hơn cả Hữu Ninh để.
“Dương Trung Hưng, ngươi có biết chuyện Cô Độc Viên bị cháy không?” Hữu Ninh để lạnh lùng hỏi.
Lúc này, Dương Trung Hưng chỉ nghĩ Hữu Ninh để nổi giận vì sự thất trách của bản thân, vội vàng khom người
đáp: “Bệ hạ bớt giận, vị thần vừa mới biết được chuyện này, sau khi kinh triệu doãn điều tra xong, Hình bộ sẽ thẩm
tra chặt chẽ, quyết không để cho thủ phạm được ung dung ngoài vòng pháp luật”
“Hay cho một câu quyết không để cho thủ phạm được ung dung ngoài vòng pháp luật” Hữu Ninh để vơ lấy cuộn
tấu chương trước mặt, ném ngay trăn Dương Trung Hưng, “Người đọc cho kỹ đi!” Đây là tấu chương do An Đông
đô hộ phủ dâng tấu, tố cáo thứ sử đạo Hà Bắc và quận thủ quận Thượng Cốc bao che huyện lệnh huyện Lãi.
Dương Trung Hưng tái mặt: “Bệ hạ, nếu việc này là thật, nghịch tử làm quan bất chính, xin bệ hạ cứ việc trừng phạt
nghiêm khắc!”
Dương Trung Hưng tạm thời không biết việc này là thật hay giả, nhưng cũng sợ rằng đây là thật.
“Ngươi có biết Tề Bồi đã được cứu ra khỏi Cô Độc Viện không hả?” Hữu Ninh để cười gần, “Ngươi nói trẫm nghe
xem, ai sẽ cho người truy sát Tề Bồi vào thời điểm này, còn vì vậy mà sẵn sàng phóng hỏa ngay dưới chân thiên tử,
thậm chí định giết cả Chiêu Ninh quận chúa để diệt khẩu?”
Chân Dương Trung Hưng bủn rủn, quỳ phịch xuống đất, cả người run lẩy bẩy, nếu đến giờ mà ông ta vẫn chưa
nhận ra mức độ nghiêm trọng của vụ việc thì chẳng xứng làm Hình bộ Thượng thư nữa.
“Xem ra người vẫn chưa biết” Hữu Ninh để ngạc nhiên, cứ tưởng Dương Trung Hưng chính là kẻ chủ mưu.
“Phụ hoàng, tuy Dương Thượng thư không rõ tình hình, khụ khụ khụ… nhưng người nhà ông ấy dám bỏ tiền thuê
sát thủ giết người, không biết bọn họ lấy đâu ra lá gan đó?” Ảnh mắt Tiêu Hoa Ung lạnh bằng, nơi hắn đang đứng
có gió lùa, khiến hắn không nhịn được ho khan mấy tiếng, chứ không thì giờ phút này hắn cũng quên giả vờ họ.
Giờ hắn chỉ hận không thể băm vằm cả Dương phủ thành muôn nghìn mảnh, chẳng qua hắn còn phải khép tội
Dương phủ, chứ không thì hắn đã gạt bỏ tất cả để chạy tới quận chúa phủ rồi. Lúc nghe nói Thẩm Hi Hòa bị
thương, Tiêu Hoa Ung chỉ muốn đem tất cả những kẻ có dính dáng đến việc này nghiên xương thành tro.
Người bình thường nào dám to gan làm căn như thế, ngang nhiên thuê sát thủ giết người diệt khẩu ngay giữa Kinh
đô, còn liên lụy đến một vị quận chúa do bệ hạ sắc phong.
“Từ thứ sử đến huyện lệnh ở Hà Bắc đều nghe lệnh Dương gia, khụ khụ khụ..” Tiêu Hoa Ung âm thầm dời chỗ, gió
lạnh lùa vào, hắn chỉ cần hít thở đã thấy khó chịu, “Quả thật khiến cho nhi thần được mở rộng tầm mắt..”
Hữu Ninh đế giận tái mặt, đạo Hà Bắc là cứ điểm quan trọng, không ngờ nơi này đã thành lãnh địa của họ Dương,
ông ta hận nhất là quan viên địa phương xem thường hoàng quyền. Mấy năm nay, thấy Tây Bắc sắp thành đất của
họ Thẩm ông ta kiêng kỵ không thôi hóa ra không riêng gì Tây Bắc vương cận thần của ông ta cũng có thể âm
thầm một tay che trời tại một đạo có mười một châu trực thuộc.
Dương Trung Hưng mấp máy môi nhưng không thốt được một câu, nặng nề nhắm mắt lại, hai tay run run gỡ chiếc
mũ cánh chuồn trên đầu xuống đặt sang một bên, cúi rạp người vái lạy Hữu Ninh để.
Chuyện này không phải chỉ trừng phạt Dương phủ là xong, thứ sử đạo Hà Bắc và quận thủ quận Thượng Cốc đều
có tội lớn.
Tết nhất sắp đến, ngay lúc này mà lại xảy ra chuyện, Hữu Ninh đế chẳng còn tâm trạng nào đón Tết, đồng thời
cũng thấy mất hết thể diện. Quan lại lớn bé cấu kết với nhau đổi trắng thay đen, gây ra vụ thảm án tại Tề gia, một
khi tin tức được công bố, bách tính Hà Bắc sẽ nghĩ về Hoàng thượng thế nào?
Hữu Ninh để càng nghĩ càng giận, khi điều tra được nguyên nhân vụ việc là do mẫu thân Dương Trung Hưng mù
quáng che chở tôn nhị mà ra, Hữu Ninh để bàn tuyên bà ta phải chịu hình phạt ngũ mã phanh thấy, nhằm răn đe
triều thần phải coi trọng nội trạch!
Thẩm Hi Hòa tình lại thì thấy Tiêu Hoa Ung đang ngồi bên mép giường mình. “Điện hạ..” Giọng Thẩm Hi Hòa hơi khàn vì hít phải
quá nhiều khói và tàn lửa.
Tiêu Hoa Ung biết nàng không thích mình lẻn vào khuê phòng nàng, lại còn khống chế nha hoàn của nàng, hắn thản nhiên cầm lấy bát
thuốc bên cạnh, nếm thử xem độ ẩm thể nào: “Nàng uống thuốc đi”
“Mời điện hạ ra ngoài…” Thầm Hi Hòa không còn hơi sức, khi
thế cũng yếu hẳn đi.
Tiêu Hoa Ung múc một thìa đưa đến bên môi nàng: “UU muốn ép ta dùng miệng đút thuốc cho nàng ư?”