Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Tốn vương có liên quan đến an nguy của Tây Bắc nên Thẩm Hi Hòa không thể xem thường, nàng nghĩ chưa chắc
Tiêu Hoa Ung đã có thể c3ạy miệng Tốn vương, biết đâu nàng có thể giúp hắn một tay.
Không ngờ Tiêu Hoa Ung lại nói: “Để UU phải thất vọng rồi, Tổn 1vương đã thoát khỏi cạm bẫy mà ta thiết lập”
Thẩm Hi Hòa thầm tiếc nuối, cơ hội thế này phải nói là nghìn năm có một, lạ9i là cơ hội duy nhất, lần sau Tốn
vương sẽ không mắc bẫy nữa, cũng không còn gì có thể lấy làm mồi dụ ông ta.
Cho dù Tiêu 3Trường Phong có mất mạng thì Tổn vương cũng chỉ đau lòng căm hận chứ tuyệt đối không xuất
hiện. “Tuy ông ta thoát được nhưng hắn v8ẫn còn ở trong Kinh” Tiêu Hoa Ung lại nói, “Ông ta đang bị thương
nặng, không thể ra khỏi thành được, mấy ngày nay ta đã cho người giám sát tất cả các tiệm thuốc và đại phu trong
thành”
“Đã bốn ngày kể từ vụ hỏa hoạn ở tông miếu mà vẫn không có động tĩnh gì sao?” Thẩm Hi Hòa không lạc quan
cho lắm.
Ánh mắt Tiêu Hoa Ung lạnh giá: “Không biết ông ta đang trốn ở đầu, ông ta đã trúng phải một loại độc người
thường không thể giải được, ta chỉ có thể đảm bảo ông ta chưa ra khỏi thành”
“Liệu… ông ta có đi tìm bệ hạ không?” Thẩm Hi Hòa lo nhất là chuyện này, một khi Tổn vương tìm gặp Hữu Ninh Đề, nhất định sẽ thoát được.
“Chưa chắc” Tiêu Hoa Ung không dám chắc chắn, “Chỉ khi nào rơi vào đường cùng thì ông ta mới có thể tìm đến
bệ hạ, chỉ cần còn một tia hi vọng, ông ta sẽ không làm thế”
Lần này Tổn vương tư ý hồi Kinh, đó là lỗi tối kỵ, đã vậy còn bị thương nặng, khó nói Hữu Ninh Để sẽ trừng phạt
ông ta thế nào.
Hữu Ninh Để dám ra tay với Bộ Sơ Lâm, cho thấy đội quân bí mật của ông ta đã đạt được thành quả nhất định, có
lẽ ông ta không cần đến Tổn vương nữa.
Dù đã biết trước kết cục của mình từ ngày nhận lời Hữu Ninh Để và có lẽ chưa từng nghĩ sẽ bỏ trốn, song Tổn
vương sẽ không cam tâm chết ngay lúc này mà phải tận mắt chứng kiến Tiêu Trường Phong dẫn dắt đội quân do
mình dày công huấn luyện bình định Tây Bắc thì mới yên lòng nhắm mắt.
“Chỉ mong là thế” Thẩm Hi Hòa biết nếu không bất đắc dĩ, Tổn vương sẽ không tìm Hữu Ninh Đế, nhưng việc gì
cũng có ngộ nhỡ, hơn nữa Tốn vương vốn chẳng phải người tầm thường.
“UU đừng lo” Tiêu Hoa Ung dịu dàng cất tiếng, “Dẫu ông ta có trốn thoát thì ta cũng có cách khiến bệ hạ không tài
nào chĩa mũi giáo về phía Tây Bắc được”
Nghe vậy, Thẩm Hi Hòa chỉ bình thản mỉm cười: “Đa tạ điện hạ”
“Ta biết Tây Bắc vương và thể tử đều là người dũng mãnh thiện chiến, nhưng ta vẫn muốn dệt hoa trên gấm” Ánh
mắt hắn quá đỗi dịu dàng, “Sau này chúng ta sẽ là người một nhà”
Ba chữ “người một nhà” hắn nói mới êm tai làm sao.
Trước ánh mắt ẩn chứa vẻ mong đợi của hắn, Thẩm Hi Hòa chỉ nhẹ nhàng mỉm cười: “Điện hạ không cần cẩn thận
như thế, ta, phụ thân và a huynh sẽ không nghĩ rằng điện hạ thấy chúng ta vô dụng, cần dựa hơi điện hạ nên mới ra
tay giúp đỡ”
Tiêu Hoa Ung cảm thấy vui buồn đan xen, vui vì nàng thấu tình đạt lý, hắn không cần dè dặt từng li từng tí, sợ
mình lỡ miệng nói gì khiến nàng không vui, lại buồn khi thấy nàng chẳng hề thẹn thùng khi ở bên mình.
Đối với nàng, hôn nhân chỉ là một việc bình thường như bao việc khác, tựa như con người cần phải ăn phải ngủ mà
thôi.
Nàng chẳng chờ mong, cũng không bất mãn điều gì về hôn nhân, điều đó khiến hắn cảm thấy bất lực.
“UU, đợi qua lễ cập kê của nàng, ta sẽ xin bệ hạ tứ hôn” Tiêu Hoa Ung nói bằng giọng thương lượng.
Chừng nào nàng còn chưa ở bên cạnh hắn, chừng ấy hắn còn thấy bất an, chỉ sợ nàng sẽ biến mất trong chớp mắt,
khiến hắn không thể lần ra tung tích của nàng.
Tuy không thể khiến nàng yêu mình trước khi thành hôn, nhưng ít ra sau khi thành phu thê rồi, từng phút từng
giây hắn đều có thể quấn quýt bên nàng không rời một tấc.
Thẩm Hi Hòa nói: “Để ta xin chỉ tứ hôn.”
Tiêu Hoa Ung giật mình, ngây người nhìn Thẩm Hi Hòa, dường như không dám tin mình vừa nghe được cái gì.
“Trước khi vào Kinh, phụ thân đã nói với ta rằng nếu ta không đồng ý, bệ hạ sẽ không tùy tiện tử hôn” Thẩm Hi
Hòa điềm tĩnh nói, “Nếu điện hạ xin bệ hạ tứ hôn, chắc chắn bệ hạ sẽ sinh lòng nghi ngờ.”
Bất cứ hoàng tử nào cầu hôn nàng cũng sẽ thành cái gai trong mắt Hữu Ninh Để.
Dù người đó có là Tiêu Hoa Ung đi nữa, một khi làm vậy, lớp vỏ bọc ngụy trang hắn dày công xây dựng bao năm
cũng sẽ bị xé rách.
Nhưng nếu nàng chủ động muốn gả thì lại khác, Hữu Ninh Để sẽ đoán già đoán non về mục đích của nàng và phụ
thân, sẽ càng thêm chắc chắn Thái tử điện hạ không còn sống được bao lâu, Thẩm gia thấy hắn tứ cố vô thân nên
mới chọn hắn, mục đích là muốn phò tá Thái tử, biển Thái tử thành quân cờ của mình.
Không chừng Hữu Ninh Đế còn tìm cách mượn sức Thái tử, châm ngòi quan hệ giữa nàng và hắn, nếu thế thật thì
Thái tử sẽ khó làm ngư ông đắc lợi hơn. Nụ cười trên môi Tiêu Hoa Ung cứng đờ trong chốc lát rồi dần phai nhạt:
“Ta đã nhiều lần bày mưu tính kế trong đời, đối với ta, không gì là không thể lợi dụng, tất cả đều nằm trong tính
toán.
Nhưng riêng nhân duyên giữa đôi ta thì ta không muốn có tính toán gì trong đó UU ta muốn trở thành trượng phu
của nàng, trở thành một người đàn ông có thể gánh vác tất cả vì nàng, đây là trách nhiệm mà ta nên có”
Thẩm Hi Hòa khẽ nhíu mày, im lặng trong chốc lát rồi hỏi: “Điện hạ nghĩ Chiêu Ninh là phần tầm gửi hay sao?”
“Ta không có ý đó!” Tiêu Hoa Ung vội nói. “Đã thế thì cớ sao điện hạ lại nghĩ Chiêu Ninh làm vậy sẽ khiến điện hạ
mất mặt?” Thẩm Hi Hòa lại hỏi, “Điện hạ, Chiêu Ninh sẽ không cam phận làm hiền thê lương mẫu, tuy rằng Chiêu
Ninh không từ chối việc
sinh con dưỡng cái, nhưng đó không phải là tất cả của Chiêu Ninh.
Chiêu Ninh muốn nói rõ ràng với điện hạ về việc này ngay từ đầu, nếu điện hạ không thể chấp nhận một Chiêu
Ninh như thế, vậy thì Chiêu Ninh chỉ có thể xem điện hạ là đồng minh, đôi bên cùng có lợi, chỉ mong sau này điện
hạ có thể khoan dung với Thẩm gia”
“UU!” Tiêu Hoa Ung biển sắc, “Ta sai rồi, nếu nàng thấy rằng tự mình xin tứ hôn tốt hơn thì cứ làm, nàng muốn xin
tứ hôn lúc nào cũng được, sau này nếu nàng có điều gì bất mãn về ta thì cứ nói thẳng, nhưng mà… xin nàng đừng
nói rằng quan hệ giữa đôi ta chỉ là hợp tác… Được không?”
“Điện hạ, ta nói vậy không phải là uy hiếp điện hạ, cũng không phải ỷ điện hạ thích mình nên không màng thể diện
của điện hạ” Thẩm Hi Hòa không thích Tiêu Hoa Ung một mực nhượng bộ mà không có giới hạn gì, “Những lời ta
nói luôn đặt đại cục lên trên hết, nếu điện hạ thấy không ổn thì cứ việc nói ta, chúng ta sẽ tranh luận một phen, hoặc
là nhượng bộ nhau, tìm một biện pháp dung hòa để đôi bên đều có thể chấp nhận
Thẩm Hi Hòa không tự cho rằng mình luôn luôn đúng, rằng mình đã suy xét đầy đủ mọi mặt của vấn đề, nàng sẵn
sàng tiếp nhận phản bác và đề nghị từ người khác, miễn là đề nghị ấy hợp lý và đem lại lợi ích lớn hơn thì nàng sẽ
nghe theo.
Tiêu Hoa Ung cười khổ, hai người bọn họ làm sao dung hòa được? Hắn coi trọng tình yêu, Thẩm Hi Hòa lại xem lợi ích là trên hết, có tranh luận với nàng thì nàng cũng đâu hiểu được?
Vừa rồi hắn đã quá kích động, hắn chỉ muốn hôn nhân của họ không dính dáng gì đến lợi ích, nhưng lại quên rằng nếu không phải vì lợi ích thì sao Thẩm Hi Hòa lại gả cho hắn được?
“Lúc nãy ta đã quá cảm tính, U U nói phải, cứ làm theo lời nàng đi.” Tiêu Hoa Ung nói hết sức nghiêm túc.
Thẩm Hi Hòa không bắt hắn phối hợp với mình để tính kế huynh đệ hắn, khiến Hữu Ninh đế phải cân nhắc lợi hại rồi chủ động tác thành hai người họ là đã thật lòng bận tâm đến cảm giác của hắn rồi, hắn không nên được voi đòi tiên.