ÔNG XÃ THẦN BÍ, BUỔI TỐI GẶP!

Editor: May

“Cô lại là ai?” Trần Văn Tiệp cũng rất kiêu ngạo, bị Lãnh Tư Thành mắng thì thôi, đâu thể bị Lý Du Du nói?

“Tôi là ai không quan trọng, dù sao cũng không phải là kẻ làm tiểu tam còn muốn tới khoe khoang!” Lý Du Du khinh thường nhìn cô ta, “Tôi nói cho cô biết, tôi là phó đạo diễn giải trí Hoàng Đình, muốn chỉnh tôi, có thể a, bảo Lãnh Tư Thành tự mình tới đuổi tôi đi!”

“Đủ rồi, Du Du.” Bên người, Cố Thanh Thanh sâu kín lên tiếng, một phen giữ chặt cánh tay Lý Du Du!

Cố Thanh Thanh quay người lại, Trần Văn Tiệp cũng thấy được chính mặt của cô. Gần đây cô ta vẫn luôn hợp tác quảng cáo với Cố Thanh Thanh, đương nhiên nhận thức cô. Đặc biệt là, lúc còn ở công ty nhỏ như Minh Thịnh, cô còn dám đứng ra ngăn trở chính mình, thật sự là không biết trời cao đất dày!

“Cái gì đủ rồi!” Lý Du Du thiếu chút nữa thì tức chết, cô hận nhất tiểu tam, tuy rằng nói, loại chuyện ngoại tình này, trách nhiệm chủ yếu chính là đàn ông. Nhưng nếu không có những tiểu tam không biết xấu hổ này thông đồng, cũng không xảy ra được những việc này: “Tớ liền chưa từng gặp qua phụ nữ tiện -- như cô ta vậy!”

Trần Văn Tiệp đâu thể nhịn cơn tức xuống được, lập tức ném cảnh báo của Lãnh Tư Thành ra sau đầu: “Tôi tiện thì sao? Tôi tiện, cũng mạnh hơn những người vợ bị bỏ rơi không ai muốn như các cô!”

“Bốp! --” Trần Văn Tiệp vừa dứt lời, một cái tát thật mạnh, hung hăng ném đến trên mặt Trần Văn Tiệp!

Trần Văn Tiệp bị đánh lui về phía sau một bước, giày cao gót loạng choạng, thiếu chút nữa té ngã trên đất!

Cô ta che mặt lại, gần như không thể tin tưởng nhìn trước mắt, lại có thể là Cố Thanh Thanh! Đánh cô ta, lại có thể là Cố Thanh Thanh không nói một lời vừa rồi kia! Tuy rằng sắc mặt Cố Thanh Thanh bình tĩnh, một đôi mắt lại phát ra ánh mắt khiếp người, cằm hơi hơi giơ lên, eo ưỡn đến thẳng tắp, khí thế bức người!

Trần Văn Tiệp nói cô có thể, nhưng là, dám nói Lý Du Du một chữ, cô nhất định không tha cho cô ta!

Trần Văn Tiệp cô ta xem như thứ gì, cũng dám kêu gào ở trước mặt cô!

Ánh mắt Cố Thanh Thanh bình tĩnh, nhìn trên mặt Trần Văn Tiệp dần dần tích tụ tức giận, giọng nói còn bình tĩnh hơn ánh mắt: “Như thế nào, cũng muốn tìm tôi phiền toái? Được rồi, gọi Lãnh Tư Thành tự mình tới tìm tôi! Du Du, chúng ta đi!”

Nói xong câu đó, cô lôi kéo cánh tay Lý Du Du, đi ra ngoài từ một cánh cửa khác trong tiệm.

Cô chịu đủ rồi! Sở dĩ cô nhẫn nại Lãnh Tư Thành, một là bởi vì yêu anh, hai là bởi vì cô có cầu với anh. Hiện tại, cô đã nói tốt với mẹ và anh trai, không hề quản chuyện xấu của bọn họ nữa. Chính cô, cũng tìm được công việc, có thể tự cấp tự túc.

Bình luận

Truyện đang đọc