ÔNG XÃ THẦN BÍ, BUỔI TỐI GẶP!




Anh thở hổn hển vài hơi, lập tức móc di động ra gọi điện thoại cho Cố Thanh Thanh, đầu tiên là cắt đứt, gọi tiếp, lại có thể là tắt máy!Mà Cố Thanh Thanh trong xe, ở kính chiếu hậu, nhìn anh vẻ mặt tức giận muốn đập di động, biểu tình thực bình tĩnh, nhưng trong mắt, lại tràn ngập đau thương!Đi thôi, rời khỏi anh! Cách anh rất xa!Cô không bao giờ muốn tốn nhiều tinh thần vì anh nữa, không bao giờ muốnbị những tiểu tam đó chế nhạo nữa, càng không muốn nhìn anh và Từ Tử Bội tương thân tương ái!Cô không bao giờ muốn…… Yêu anh nữa.“Tiểu thư, chúng ta đi nơi nào?”Tài xế chợt vừa hỏi, nháy mắt hỏi trụ Cố Thanh Thanh.Đúng vậy, đi nơi nào?Trời đất bao la, lại có thể không có chỗ cho cô dung thân!Cô không thể vê biệt thự Tây Sơn, bởi vì Lãnh Tư Thành có lẽ thực mau liền sẽ trở về tìm cô tính sổ.Cô cũng không có khả năng đi chung cư Khuynh Thành hoặc là nhà cũ nhà họ Lãnh. Nơi trước là chỗ anh và những người phụ nữ khác ôn nhu hương, nơi sau là chỗ của ba mẹ anh, đều không thích hợp.Cô cũng không có khả năng về nhà mẹ đẻ. Cho dù cô trở về, chỉ sợ mẹ và anh trai cũng là áp giải cô trở về xin lỗi Lãnh Tư Thành.Xin lỗi, cô dựa vào cái gì phải xin lỗi? Cô làm sai cái gì? Anh hồ nháo với những người phụ nữ đó cũng liền thôi, anh và Từ Tử Bội dư tình chưa xong cũng thế.Nhưng Trần Văn Tiệp còn nhảy đến trên đầu cô mắng chửi người, thậm chí còn oan uổng cô trộm đồ vật, trộm còn là đồ Lãnh Tư Thành tặng cô ta! Mấu chốt là -- còn bị Từ Tử Bội nhìn thấy!Thậm chí, thời điểm Lãnh Tư Thành đuổi theo ra tới, giọng nói của anh còn nghiêm khắc như vậy -- chính là sợ cô dọa tới Từ Tử Bội - bảo bối của anh ư?Cô tính là cái gì? Từ đầu đến cuối cô chính là một vai phụ, một bóng dáng có thể có có thể không !“Trước…… Tùy tiện lái một chút đi, lên Tam Hoàn.”“Được.” Tài xế nhìn ra được, vợ chồng trẻ cãi nhau thôi, cũng không nói nhiều, lái xe chạy lên Ta, Hoàn. Cố Thanh Thanh do dự một chút khởi động máy, lập tức gọi điện thoại cho Lâm Chu Dật: “Lâm tổng ngượng ngùng, hôm nay tôi có chút thân thể không thoải mái, không thể ở lại ăn cơm.”Cô và Lâm Chu Dật đã hẹn tốt, hiện tại chính mình chạy đi, đương nhiên phải đi báo lại bị một câu.






Bình luận

Truyện đang đọc