ÔNG XÃ THẦN BÍ, BUỔI TỐI GẶP!

Editor: May

Về phần yêu -- lúc cô yêu anh, nhất cử nhất động của anh cô đều đặc biệt để ý.

Nếu cô thu hồi tình yêu…… Anh tính là cái rắm a! Anh có bao nhiêu bất mãn với cô đều hướng về phía cô, nếu dám dộng một đầu ngón tay người nhà và bạn bè của cô, cô tình nguyện cùng anh cá chết lưới rách!

Cho tới bây giờ Trần Văn Tiệp đều chưa từng bị người đánh qua, sửng sốt vài giây, muốn đi lên trả thù, Cố Thanh Thanh đã lôi kéo Lý Du Du rời đi. Cô ta bụm mặt muốn đi chỗ Lãnh Tư Thành cầu an ủi, mới vừa lôi kéo mở cửa xe, cô ta liền nhào tới: “Lãnh tổng, hai người phụ nữ kia khi dễ em!”

Lãnh Tư Thành vẫn luôn ngồi ở trong xe chờ Cố Thanh Thanh, anh muốn giải thích với cô, anh không phải mang Trần Văn Tiệp đến mua nhẫn, cũng không muốn ly hôn. Trần Văn Tiệp ở trong mắt anh, đến xách giày cho anh cũng không xứng! Chỉ cần cô lại đây, chỉ cần cô kéo cửa xe ra, chỉ cần cô chịu mở miệng, anh nhất định sẽ đều nói tất cả!

Nhưng mà, cửa xe mở ra, tiến vào lại là Trần Văn Tiệp!

Lãnh Tư Thành lạnh lùng một phen đẩy Trần Văn Tiệp khóc hoa lê đẫm mưa ra, chán ghét cởi áo khoác bị cô ta đụng vào ra, “Sao cô chọc cô ấy?”

Trần Văn Tiệp làm bộ thút thít nói: “Cũng không làm gì, chỉ nói cô ta vài câu. Kết quả phó đạo diễn kia liền mắng em, bạn cô ta lại còn đánh em một cái tát! Lãnh tổng anh xem, mặt đều đỏ!”

Lãnh Tư Thành mắt lạnh nhìn Trần Văn Tiệp, chợt vươn tay, hung hăng cũng quăng một cái tát về phía mặt cô ta!

Lại là một cái tát, hơn nữa còn là đánh vào cùng một chỗ, nếu muốn nói khác nhau, đó chính là Lãnh Tư Thành là đàn ông, lực đạo đánh cô ta, còn muốn nặng hơn Cố Thanh Thanh nhiều, cũng muốn tàn nhẫn hơn nhiều! 

Lúc này đây Trần Văn Tiệp hoàn toàn bị đánh ngốc! Cô ta che mặt, trên mặt nóng rát đau đớn, Lãnh Tư Thành trước mặt, âm trầm lãnh ngạo, như là đến từ địa ngục!

“Lại dám nói cô ấy? Cô tìm chết!” Giọng nói Lãnh Tư Thành bạo nộ, thậm chí một phen đẩy cô ta ra, không nói hai lời chạy ra khỏi xe, chạy về phía trong tiệm.

Cố Thanh Thanh và Lý Du Du sớm đi ra ngoài từ một cửa hông khác, nơi này đâu còn có người ở? Lãnh Tư Thành lập tức đuổi theo từ một cửa hông khác, nhưng người ở đây hung mãnh, đâu còn có thể nhìn thấy bóng dáng Cố Thanh Thanh?

Lãnh Tư Thành ngó trái ngó phải tìm không thấy người, vừa lúc Trần Văn Tiệp cũng dẫm giày cao gót vọt lại đây: “Lãnh, lãnh tổng……”

Lãnh Tư Thành đi nhanh về phía cô ta, hai mắt gần như cuồng táo sắp phun hỏa: “Bọn họ đâu? Đi nơi nào?”

Bình luận

Truyện đang đọc