ÔNG XÃ THẦN BÍ, BUỔI TỐI GẶP!



Chương 298: Về nhà cũ (2)

Editor: May

Cố Thanh Thanh ngẩng đầu liếc mắt nhìn anh một cái, lại cúi đầu nhìn mũi chân của mình, giọng nói nho nhỏ: “Anh đi ra ngoài trước đi, tôi thay quần áo.”

Cô khẳng định là nhớ tới lúc thay quần áo lần trước, cô và Lãnh Tư Thành ngoài ý muốn hôn môi. Lãnh Tư Thành cũng đã nhìn ra, vốn dĩ tròng mắt còn có điểm không kiên nhẫn, lúc này cũng hiện lên một tia nghiền ngẫm, nhìn cô từ trên xuống dưới hai lần: “A, thay quần áo sao?”

Một chữ “sao” cuối cùng, âm cuối kéo đến thật dài, vô cớ liền có một loại ý vị trêu chọc.

“Anh đi ra ngoài!” Sắc mặt cô phiếm hồng, rất có cảm giác anh không rời đi, cô liền không đổi quần áo.

Giọng nói Lãnh Tư Thành nhàn nhạt, năm ngón tay thon dài mở ra, ra dấu một chữ “Năm”, “Nếu, cô ở trong vòng năm phút đồng hồ, không chọn xong quần áo, tôi liền đành phải giúp cô thôi.”

Nếu không phải giọng nói của anh quá đạm, biểu tình quá bình tĩnh, cô còn tưởng rằng, Lãnh Tư Thành đang đùa giỡn cô!

Cố Thanh Thanh sợ tới mức lập tức gật đầu: “Tôi đã biết, anh đi ra ngoài!” 

Lãnh Tư Thành vừa ra cửa, còn quay đầu lại nhìn cô một cái -- tuy rằng ánh mắt bình tĩnh, nhưng lại rất tự nhiên đảo qua trên ngực được bao bọc của cô, eo liễu mảnh khảnh của cô, hai chân thon dài của cô, cuối cùng, lại về tới trên môi đỏ non mềm của cô, giọng nói cũng tựa hồ có chút ngầm than thở phập phồng: “Tôi ở dưới chờ cô.”

Sắc mặt Cố Thanh Thanh đỏ lên, nhìn ánh mắt anh vừa thu lại, chân dài mở đi ra ngoài, nhanh chóng đóng cửa lại, tốc độ tìm một bộ quần áo để thay.

Lúc xuống lầu, Lãnh Tư Thành ngồi ở trên sô pha trong phòng khách, hai chân thon dài xếp chồng, nhìn thấy cô xuống lầu, nhếch mắt cá chân chuyển động lên, mũi chân điểm lên chồng thuốc trung mẹ cô đưa tới trên bàn kia: “Bệnh của cô còn chưa hết?”

Cố Thanh Thanh lắc đầu: “Không phải, đây là thuốc bổ mẹ tôi vừa mới đưa tới thôi.”

Ánh mắt Lãnh Tư Thành đạm mạc gật gật đầu, cũng không phát biểu bất kỳ ý kiến gì. Chờ ra biệt thự, ở trước khi lên xe, lúc chỉ có hai người bọn họ, anh chợt tới gần bên người cô, thấp giọng hỏi: “Là thuốc bổ thân thể, muốn chúng ta sinh con?”

Một chân Cố Thanh Thanh không dẫm ổn, thiếu chút nữa té ngã.

Bình luận

Truyện đang đọc