ÔNG XÃ THẦN BÍ, BUỔI TỐI GẶP!

Editor: May

8 giờ rưỡi.

Bữa sáng làm tốt, nhưng Lãnh Tư Thành còn chưa có xuống dưới.

Phòng của Lãnh Tư Thành, cũng ở lầu hai. Một cái hướng đông, một cái hướng tây, ở giữa cách vài gian phòng, giống như ước gì dùng một con sông ngân hà ngăn cách cô, cách khá xa một chút.

Cô cũng không đi phòng Lãnh Tư Thành -- thời điểm mới vừa kết hôn, cô cũng nghĩ tới đi lấy lòng anh, ăn khuya cà phê bưng lại đây gõ cửa, không nói cầu anh về phòng cùng nhau nghỉ ngơi với chính mình, ít nhất, anh còn muốn tiếp tục làm việc, ăn chút đồ ăn khuya uống chút cà phê cũng tốt.

Ai biết, đổi lại, lại là Lãnh Tư Thành mặt lạnh nhạt đạm nhiên, cùng một câu giống như dao nhọn nói: “Như thế nào, vừa rồi tôi còn chưa có ‘ thỏa mãn ’ cô? Cô còn muốn tới cầu tôi ‘ tiếp tục ’? A, dù sao cô rất biết giải quyết tốt hậu quả, tôi lại đi ‘ hưởng thụ ’ vài lần cũng không cần lo lắng sẽ làm ra mạng người.”

Anh chính là có loại bản lĩnh này! Một câu có thể nói giết người không thấy máu, chọc trái tim cô vỡ nát.

Anh cũng không thích cô gọi điện thoại vào số di động riêng của anh. Lần nọ anh trai cô đánh cược thiếu nợ, cô trong lúc thấp thỏm gọi điện thoại cho anh. Vừa mới nói nguyên do, Lãnh Tư Thành liền một câu cũng không đáp, trực tiếp cúp điện thoại.

Cô vĩnh viễn không quên được, đầu di động bên mình, chỉ truyền đến tiếng “Đô đô đô” điện thoại cắt đứt máy móc, là một loại cảm giác như thế nào!

Như là vốn máu sôi trào, chợt gặp phải dòng nước lạnh Siberia, lạnh đến mạch máu đều kết băng!

Bắt đầu từ khi đó, cô liền không bao giờ dám gọi điện thoại vào dãy số riêng của anh nữa, cũng không dám lại quản bất kỳ một chuyện nhỏ nào của anh nữa.

Lúc này, cũng là giống nhau.

Đi đến cửa phòng của anh, cô có chút chần chờ, môi đỏ khẽ nhếch, còn chưa phát ra một chữ, lại nhẹ nhàng khép lại. Nghĩ nghĩ, vẫn là quyết định giơ tay lên gõ cửa, kêu anh xuống lầu ăn sáng.

Tay giơ đến một nửa, cửa chợt mở ra một chút! Khuôn mặt bình tĩnh đông lạnh của Lãnh Tư Thành, cứ như vậy xuất hiện ở trước mặt cô!

Tay của Cố Thanh Thanh còn giơ ở giữa không trung, tròng mắt thanh đạm của Lãnh Tư Thành lẳng lặng đảo qua trên người cô, cô giống như là điện giật, hơi hơi rũ mắt, lập tức thu tay trở về, còn giống như học sinh chắp tay sau lưng. Nhẹ nhàng mở miệng: “Bữa sáng đã làm tốt, anh……”

Lãnh Tư Thành cũng không để ý cô, ánh mắt đạm mạc vừa thu lại, chân dài mở ra, vòng qua từ bên người cô --, trực tiếp đi xuống lầu.

Cố Thanh Thanh cứng đờ trong chớp mắt, nhìn thân ảnh anh vừa chuyển từ cửa cầu thang, đi về phía nhà ăn, dừng một chút, cũng đi xuống theo.

Bình luận

Truyện đang đọc