ÔNG XÃ THẦN BÍ, BUỔI TỐI GẶP!

Editor: May

“Còn có……” Lãnh Tư Thành nói tới đây, giọng nói chợt trở nên có chút kỳ quái, như là đan ẩn ẩn chờ mong, lại như là đang cực lực áp chế cái gì đó, “Còn có…… Tôi làm như thế nào, cô cũng đừng phản kháng, làm theo.”

Cố Thanh Thanh không nghe rõ mấy chữ cuối cùng của anh, cho rằng chỉ để cô nói chuyện “Phu xướng phụ tùy”, cô cũng gật gật đầu: “Được.”

Mới vừa nghe thấy Cố Thanh Thanh gật đầu, Lãnh Tư Thành nhìn cô, tròng mắt màu hổ phách giống như là bị phỏng tới rồi,  khóe môi mỏng mềm vừa hé mở, đang chuẩn bị nói cái gì đó, xe của trợ lý Trình dừng lại: “Lãnh tổng, tới rồi.”

Lãnh Tư Thành ra bên ngoài vừa nhìn, nhà cũ nhà họ Lãnh gần trong gang tấc, mẹ Lãnh Lạc Thanh Tuyết đứng ở ngoài cửa lớn. Lãnh Tư Thành nhìn thấy mẹ Lạc Thanh Tuyết đứng ở cửa, tựa hồ đang nhìn bọn họ. Ánh mắt anh vừa chuyển, lại nhìn Cố Thanh Thanh bên cạnh, tựa hồ là bộ dáng muốn cởi bỏ đai an toàn xuống xe, nhưng đai an toàn bị mắc kẹt, cô xoay nửa ngày cũng không mở ra.

Lãnh Tư Thành lập tức ra lệnh: “Cô ngồi đừng nhúc nhích.”

Cố Thanh Thanh không rõ nguyên do, vẫn là nghe lời anh, vẫn không nhúc nhích. Lãnh Tư Thành lập tức đẩy cửa xe ra đi ra ngoài, vừa ra khỏi cửa đã kêu một tiếng: “Mẹ.”

Lạc Thanh Tuyết vừa muốn chào hỏi với anh, lại thấy Lãnh Tư Thành đột nhiên vòng qua, đi tới bên xe của Cố Thanh Thanh, giúp cô kéo cửa xe ra.

Cố Thanh Thanh sửng sốt, ánh sáng lập tức vọt vào, ngay sau đó là tuấn dung của Lãnh Tư Thành dần dần phóng đại tới gần. Khóe môi anh, còn đặc biệt gợi lên một nụ cười. Cùng với ánh mặt trời cùng nhau dũng mãnh chiếu vào, ánh mắt anh, cũng như là nhiễm một màu vàng kim của ánh mặt trời, như là điêu khắc La Mã di động.

Cô hoảng sợ, lập tức cúi đầu, đôi mắt vẫn luôn nhìn mũi chân, ngón tay cũng vẫn luôn xoa xoa làn váy, không dám nhìn anh. Lãnh Tư Thành nhìn bộ dáng cô cúi đầu ngượng ngùng, vốn chỉ là vì biểu lộ bọn họ “Hòa thuận” ở trước mặt mẹ anh liền mỉm cười, lúc này thật đúng là mang theo vài phần ôn nhu, tiếp theo vươn tay về phía cô, muốn giúp cô cởi bỏ đai an toàn.

Ngón tay trắng nõn, thon dài, khớp xương rõ ràng của anh dần dần tới gần mặt cô. Cố Thanh Thanh theo bản năng nhắm mắt, thân thể không tự chủ được né tránh ra sau vài phần, Lãnh Tư Thành vươn tay, hơi cứng đờ ở giữa không trung, tươi cười trên mặt cũng nháy mắt thu liễm một chút.

Rồi sau đó, anh lại vươn tay ra lần nữa cởi bỏ đai an toàn của cô, chỉ là, động tác lúc này đây, có vẻ lỗ mãng rất nhiều, gần như là duỗi tay lại đây túm mở. Cố Thanh Thanh sửng sốt, mở mắt ra, nhìn gần, mới phát hiện tia mỏng lạnh mà cô quen thuộc trong ánh mắt Lãnh Tư Thành.

Cô liền biết, ở trước mặt mẹ anh, anh đương nhiên muốn biểu hiện “Ôn nhu” một chút, một khi đưa lưng về phía bà ấy, bản tính xuất hiện, trên mặt anh dù chỉ là một chút mỉm cười đều khinh thường cho cô!

Đai an toàn thực nhanh bị anh túm mở, tay Lãnh Tư Thành thực âm lãnh, một phen cầm cổ tay cô, kéo cô từ ghế sau ra!

Cố Thanh Thanh hoảng sợ, sức lực Lãnh Tư Thành rất lớn, cô lại không chuẩn bị, bị anh vừa kéo, cả người thất tha thất thểu bị kéo ra từ ghế sau.

Bình luận

Truyện đang đọc