ÔNG XÃ THẦN BÍ, BUỔI TỐI GẶP!




Lâm Chu Dật chỉ là cười: “Tôi tốt xấu gì cũng là thiếu gia nhà họ Lâm. Cô là bạn gái của tôi, đương nhiên muốn mặc xinh đẹp một chút.”Cố Thanh Thanh còn muốn nói gì đó, một cố vấn làm đẹp đã đi tới, Lâm Chu Dật cười nói: “Mau đi đi.”Chờ sau khi cô đi rồi, Lâm Chu Dật cũng thay đổi một thân tây trang Givenchy, xử lý kiểu tóc cùng khuôn mặt một chút. Lúc ra ngoài còn sớm, ngoài phòng khách spa có một khu nghỉ ngơi, sớm có người chỉ dẫn anh ngồi xuống, giúp anh rót một ly cà phê.Lâm Chu Dật nghiêng dựa vào ngồi ở trên sô pha, ánh mặt trời từ cửa sổ sát đất thật lớn phía sau chiếu lại đây. Anh bưng ly cà phê lên, vừa uống cà phê, anh còn vừa móc di động ra, nhìn xem tin tức.Trước xem tài chính và kinh tế, mấy vòng bắn tỉa của anh với Lãnh thị trước đó, hiệu quả lộ rõ, giá cổ phiế của Lãnh thị cùng giải trí Hoàng Đình rung chuyển, anh từ trong đó thu hoạch không ít ích lợi. Nhưng sau lại, “Tai tiếng” của anh ta và Từ Tử Bội lộ ra ngoài ánh sáng, ngay từ đầu đánh anh ta một cái trở tay không kịp, nhưng thực mau, Lãnh Tư Thành lại có thể lợi dụng tai tiếng tới tiến hành lăng xê, giá cổ phiếu không ngã ngược lại tăng, ngược lại còn hấp dẫn tới đông đảo chú ý, thuận tiện còn mang phát hỏa nghiệp vụ làng du lịch cùng khách sạn xa hoa của Lãnh thị ở Tân Hải.Lâm Chu Dật từ nhỏ liền biết, chú có một đứa con nuôi, cũng là người thừa kế tập đoàn Lãnh thị. Nhà họ Lãnh và nhà họ Lâm là kẻ thù truyền kiếp, nhưng chú lại cố tình rất thích anh ta.Anh không phục, càng không cam lòng, liền muốn biết, Lãnh Tư Thành trong truyền thuyết này, rốt cuộc có bao nhiêu lợi hại!Tuy rằng, Lãnh Tư Thành đã đều hóa giải mâu thuẫn nhỏ anh chế tạo ra, nhưng anh ta thật sự thắng sao?Lâm Chu Dật hơi hơi nheo tròng mắt lại, nhìn thoáng qua cửa lớn đóng chặt.Sao anh cảm thấy, Lãnh phu nhân vẫn luôn ẩn hôn bên trong kia, mới là mấu chốt của câu chuyện chứ?Đảng nhìn, cánh cửa lớn đóng chặt kia, chợt mở ra một chút!Một thợ trang điểm đi ra nói: “Xin lỗi, làm ngài đợi lâu.”Đôi mắt sâu thẳm của Lâm Chu Dật chợt đổi, một lần nữa mang theo “Ôn thuần” ngày xưa của anh ta, nhìn về phía cánh cửa kia.Âm thanh giày cao gót từ xa tới gần, trong nháy mắt khi một đôi tay trắng nõn thăm dò về phía cạnh cửa, nhẹ nhàng đẩy cửa ra, tươi cười trên mặt Lâm Chu Dật, trong nháy mắt hoàn toàn ngây người!






Bình luận

Truyện đang đọc