ÔNG XÃ THẦN BÍ, BUỔI TỐI GẶP!




Nhưng mà, anh muốn tuyên thệ chủ quyền, cũng không cần phải làm như vậy đi? Còn có nhiều gia trưởng ở bên cạnh nhìn như vậy, bảo cô để mặt mũi ở nơi nào?Lãnh Tư Thành cúi đầu vừa nhìn, trên mặt Cố Thanh Thanh còn tàn lưu đỏ bừng vừa mới hôn môi qua đi, màu son cô thoa trên môi cũng bị anh hôn đến loạn thành một mảnh, như là cánh hoa suy tàn sau cơn mưa mùa xuân, tươi đẹp kiều nộn, làm người nhịn không được tiến lên hái.Anh là nghĩ như vậy, cũng là làm như vậy, dứt khoát tiến lên lại mổ mổ, trộm hôn một chút. Một đôi mắt của Cố Thanh Thanh trừng đến sắp giống như mắt thỏ, tròng mắt đều “chíu chíu” b4n ra ngọn lửa, Lãnh Tư Thành còn ra vẻ không biết: “Chẳng lẽ không phải? Vừa rồi anh thấy chân em đều mềm nhũn.”Đó là bị anh hôn! Bị anh sờ! Cố Thanh Thanh không dám nói nữa, miễn cho trong miệng gia hỏa này lại toát ra từ ngữ trau chuốt gì đó càng vô sỉ hơn.Từ Tử Câm vừa không thích cô và Nhiếp Chi Ninh ở bên nhau, cũng không thích xem cô và Lãnh Tư Thành thân mật, ở một bên lãnh đạm nói: “Phải không? Tôi thấy sắc mặt cô hồng nhuận, không phải là giả vờ chứ!”Chỉ là, những lời này của cô ta, cũng không có gây ra dao động gì, nhiều nhất chỉ là sắc mặt Cố Thanh Thanh càng đỏ một ít.Phòng khách, một đám trưởng bối cũng thấy được, Lãnh Vân Lâm còn cố ý lớn tiếng cười: “Anh, xem ra, anh thực sắp làm ông nội rồi?”Lãnh Vân Đình ngồi nghiêng ở một bên: “Tùy tiện tiểu bối bọn chúng thích có khi nào, liền có khi đó.”Lời tuy nói lãnh đạm, nhưng trong giọng nói nghe còn rất vui vẻ.Bên cạnh, người nhà họ Từ nhà họ Nhiếp nghe xong, lại nhìn đối phương vài lần.Ngồi không bao lâu, người nhà họ Từ nhà họ Nhiếp rốt cuộc muốn cáo từ.Lãnh Tư Thành vẫn luôn lôi kéo tay Cố Thanh Thanh -- toàn bộ hành trình Cố Thanh Thanh tránh ở phía sau bả vai anh, không chịu ra ngoài. Không phải cô không phóng khoáng, thật sự là sắc mặt của cô quá hồng nhuận, môi cũng bị anh hôn đến loạn thành một mảnh, cho dù sau đó cô trốn trở về hơi sửa sang lại một chút, nhưng trở lại phòng khách, vẫn luôn cảm thấy ánh mắt những người khác nhìn cô đều có chút không thích hợp……Trước khi đi, Từ Tử Câm còn không quên ném một câu: “Anh Tư Thành, anh không hỏi xem chuyện của chị Tử Bội sao?”Nhắc tới Từ Tử Bội, vừa rồi Cố Thanh Thanh còn là vẻ mặt e lệ, ấn đường vừa nhíu, ánh mắt bỗng dưng thanh tỉnh không ít.Những người khác không dám nói, cô ta ỷ vào tuổi còn nhỏ, bối phận thấp, nói lên lời nói cũng không kiêng nể gì. Lãnh Tư Thành nhìn cô ta một cái, nhàn nhạt nói: “Chuyện cô ta làm người phát ngôn, có bộ phận tuyên truyền nói với người đại diện của cô ta.”“Nếu anh Tư Thành tự mình đi nói với chị Tử Bội, chị ấy nhất định sẽ đáp ứng.” Từ Tử Câm còn không quên tiếp tục đẩy mạnh tiêu thụ cho chị gái.Vẻ mặt ánh mắt Lãnh Tư Thành nhìn cô ta như nhìn nhị ngốc: “Cô ta đáp ứng, cũng phải xem phí đại diện phát ngôn, xem thời gian, xem yêu cầu hợp tác. Nếu cô ta không thích hợp, liền cần đổi thành những người khác.”Lại không phải mua bán hàng hóa, nhìn vừa mắt liền trả tiền. Đây chính là hợp tác thương nghiệp nghiêm túc! Từ Tử Bội nguyện ý nhận, còn phải xem điều kiện cô ta có phù hợp hay không!“Nhưng mà……” Từ Tử Câm còn muốn nói gì đó, bị Từ Bá Tiên cắt đứt: “Được rồi, Tử Câm.”Rồi sau đó lại cười nói với Lãnh Tư Thành: “Tử Câm nói nhiều một chút, nhưng là không có ác ý gì, cháu dừng trách con bé.”Lãnh Tư Thành không phải không trách, mà là lười đến so đo với cô ta, nghe vậy liền đầu cũng không gật, chỉ tùy tiện “ừ” một tiếng xong việc.Từ Trọng Tục cũng cười: “Nghe nói, Tử Câm tìm công việc, còn là Tư Thành giới thiệu. Thật là cảm ơn.”Nhắc tới công việc, Từ Tử Câm và Cố Thanh Thanh liếc mắt nhìn đối phương một cái, hai người ai cũng không nói gì. Lý Hồng Nhuế cũng nói: “Nghe nói Tử Câm cũng tham dự thiết kế quảng cáo mới của Lãnh thị, về sau nếu là có cơ hội hợp tác, nhất định phải chỉ đạo con bé một chút.”Lãnh Tư Thành không trả lời, ngược lại Từ Tử Câm ánh mắt khiêu khích liếc mắt nhìn Cố Thanh Thanh một cái, ngay sau đó không chút nào để ý hất cằm lên nói: “Lâm Chu Dật kia, còn làm chế độ cạnh tranh gì đó, bảo em cạnh tranh cùng với hạng người bình thường, quả thực là tự rước lấy nhục!”





Bình luận

Truyện đang đọc