ÔNG XÃ THẦN BÍ, BUỔI TỐI GẶP!

Editor: May

Sau đó, đi phòng bếp, cháo đã hầm tốt, lấy thêm chút món ăn lót dạ, đưa lên cho anh.

Tới lầu hai, Cố Thanh Thanh nhớ tới đủ loại không thoải mái đã trải qua vào lúc lúc trước khi gõ cái cửa này đưa đồ ăn khuya, nghĩ nghĩ vẫn là gõ cửa: “Cơm chiều xong rồi.”

Bên trong không có ai đáp lại, Cố Thanh Thanh lại gõ cửa: “Cháo hầm tốt rồi.”

Vẫn là không ai ứng. Cố Thanh Thanh nghĩ nghĩ, mở cửa ra, trong phòng chỉ một chiếc đèn ở bàn sách đang bật, Lãnh Tư Thành cúi đầu múa bút thành văn ở bàn sách, tựa hồ đang viết gì đó. Cố Thanh Thanh vào cửa, đầu anh cũng không nâng lên, chỉ nhàn nhạt nói: “Đặt cháo ở bên kia, lại đây!”

Cố Thanh Thanh đặt cháo tới trên bàn trà gần sô pha cạnh cửa, liền đi tới. Lúc đi đến bên cạnh bàn Lãnh Tư Thành, anh duỗi chân dài ra, Cố Thanh Thanh không phát hiện, bị vướng chân vươn ra của anh, nhào vào trên người anh. Lãnh Tư Thành “Vừa lúc” chuyển ghế xoay tròn, thân thể hướng cô, để cô hoàn toàn ngã vào trong ngực anh.

Lãnh Tư Thành còn duỗi tay vòng ở phía sau lưng cô, sau đó “Lơ đãng” chuyển ghế xoay tròn, giữ chặt chẽ thân thể của cô ở giữa thân thể anh và bàn sách, làm cô không thể thoát đi.

Sau đó ánh mắt nhàn nhạt, vẻ mặt lạnh lẽo ý châm chọc: “Cố Thanh Thanh, cô thật đúng là…… Liền cứ như vậy vội vã nhào vào trong ngực?”

Cố Thanh Thanh chờ phản ứng lại, mới phát hiện chính mình hoàn toàn ngã vào trong lòng ngực của anh, ngẩng đầu, ánh mắt Lãnh Tư Thành thực lạnh, trên mặt đều không có một chút biểu tình. Ngữ khí nói chuyện ngược lại thực ghét bỏ, giống như không muốn tiếp xúc với cô chút nào.

“Tôi không……” Cô vừa mới nói hai chữ, ánh sáng trong mắt Lãnh Tư Thành càng lạnh hơn. Cô chống tay muốn tự mình ngồi dậy, kết quả tay vừa ấn xuống -- lại có thể trực tiếp ấn bộ vị trọng điểm của anh!

Cố Thanh Thanh nhanh chóng rút tay trở về, sắc mặt nháy mắt bạo hồng: “Tôi, tôi……”

“Còn nói cô không có, cô đây là làm gì?” Đôi mắt Lãnh Tư Thành  nhíu lại, dứt khoát duỗi tay liền ôm cô. Cố Thanh Thanh ngồi ở trên đùi anh, vừa chuyển đầu -- là có thể nhìn đến mặt anh, khoảng cách gần như thế, cô còn có thể nhìn đến lông mi thật dài của anh, còn có con ngươi màu hổ phách nhàn nhạt của anh, có ảnh ngược của chính cô.

Thậm chí ở khi cô quay đầu, bởi vì hai người cách đến quá gần, chóp mũi cô cũng đụng phải chóp mũi anh, cái loại cảm giác hô hấp tương dán này làm cô có điểm không quá thích ứng. Cô muốn lui về sau, phía sau lưng lại chống bên cạnh bàn sách, đến trốn cũng không tiện.

“Vừa rồi anh chen chân vào…… Tôi vướng mới ngã.” Cô nhanh chóng giải thích. Dù sao, cô cũng tuyệt đối không phải cố ý -- tạo thành cục diện này. Cô còn duỗi tay, đặt ở trên ngực anh, nỗ lực muốn đẩy anh ra, hoặc là nói, muốn để cho giữa bọn họ bảo trì khoảng cách: “Anh trước tránh ra, tôi có chút thở không được.”

Bình luận

Truyện đang đọc