ÔNG XÃ THẦN BÍ, BUỔI TỐI GẶP!




Khăn lông lạnh băng ướt át phất qua mặt cô, giống như là ngày nóng bức ăn một cây kem, lập tức làm miệng vết thương vốn sôi trào của cô, nháy mắt tiêu tán không ít.Cố Thanh Thanh hơi hơi hất cằm lên, nhìn người đàn ông trước mặt -- Lãnh Tư Thành vẫn một bộ dáng khuôn mặt bình tĩnh lạnh lùng như cũ, không cười, không giận, cũng không có bao nhiêu biểu tình động tác, thời điểm bình thường, hoàn toàn nhìn không ra bất kỳ hỉ nộ gì của anh.Cô biết, tâm anh vẫn là hướng về chị muội nhà họ Từ , nếu không phải bởi vì Từ Tử Câm luôn kéo cô và Nhiếp Chi Ninh đến cùng một chỗ, làm anh có một loại phẫn nộ đội nón xanh, còn mở miệng nói dơ thậm chí ra tay đánh người, có lẽ anh sẽ giống như quá khứ, không đau không ngứa răn dạy cô một hai câu, sau đó nhìn cô vẫn không thay đổiNhưng là, hôm nay anh ở trước mặt nhiều người như vậy bảo vệ cô, còn giúp cô nói chuyện, cho dù chỉ là bởi vì cô là vợ của anh, cô cũng thật là cao hứng!Càng đừng nói, hiện tại anh ôn nhu giúp cô chườm đá như thế.Lãnh Tư Thành động tác mềm nhẹ, đôi mắt nhàn nhạt, tựa hồ cũng không có bao nhiêu cảm xúc. Nhưng là, cho dù anh lại ôn hòa hơn nữa, sức lực đàn ông cũng là rất lớn, giống như bộ dáng năm đó ba xoa tóc cô, làm cô trong nháy mắt liền có một loại ảo giác lỗ mũi chua xót.Chườm trong chốc lát, Lãnh Tư Thành tựa hồ cảm thấy khăn lông trong tay của mình không lạnh, cầm lấy vừa nhìn, trên mặt vẫn là đỏ đỏ sưng sưng, chỉ là tốt hơn tình huống ban đầu một ít, hiển nhiên còn cần tiếp tục chườm đá.Nhìn thây khuôn mặt trứng của cô, đôi mắt Lãnh Tư Thành có một cổ lệ khí đánh úp lại, hận không thể lại đi tát Từ Tử Câm một cái!Vợ của chính anh, anh đều không nỡ đánh, không nỡ mắng, Từ Tử Câm cô ta tính là hàng gì, lại dám đối với cô như vậy!Lại đi thay đổi một cái khăn lông, lúc này Cố Thanh Thanh ngượng ngùng để anh chườm đá: “Để tôi.”Lãnh Tư Thành nhìn cô một cái, không để ý cô, tiếp tục mềm nhẹ giúp cô chườm đá một trận.Cố Thanh Thanh cũng không có kiên trì, tay Lãnh Tư Thành chậm rãi nâng lên, hoạt động ở trên mặt cô. Khăn lông mềm mại, như là một con mèo Ba Tư, xẹt qua ở trên mặt cô, có từng đợt từng đợt điện lưu nhè nhẹ theo những luồng mềm nhẹ kia thâm nhập khuôn mặt của cô, thâm nhập đến làn da, máu, xương cốt của cô, làm cô không tự giác đều thoải mái lên.Mãi cho đến chườm cái khăn lông thứ ba, trạng huống sưng đỏ trên mặt cô cũng cải thiện không ít, Lãnh Tư Thành mới yên tâm xuống dưới. Ngón tay nhéo cằm của cô ngó trái ngó phải, nửa ngày sau mới nói: “Còn đau không?”






Bình luận

Truyện đang đọc