ÔNG XÃ THẦN BÍ, BUỔI TỐI GẶP!




Trong không khí đều tràn ngập hương vị trên người cô, nhàn nhạt, cũng không mãnh liệt, như là không khí này, không chỗ nào không có, đan chéo thành tấm lưới tinh tế dày đặc, gắt gao quấn quanh anh.Tuy rằng thân thể thực mệt nhọc, thậm chí đại não cũng thực mệt nhọc, nhưng là, anh lại không ngủ được chút nào.Thời điểm chưa trở về, anh vẫn luôn muốn trở về, chờ sau khi thật sự đã trở lại, rồi lại cảm thấy, còn không bằng không trở lại. Cô có một chút thay đổi nho nhỏ đương nhiên khiến anh thực vui mừng, nhưng đây chỉ là là bước đầu tiên trong vạn dặm trường chinh, lúc sau, còn có vô số ngàn khó vạn hiểm, chờ anh vượt qua.Đồng hồ để bàn vàng kim cổ xưa, đã đinh đong đánh mười hai tiếng, một ngày cũ qua đi, một ngày mới liền sắp tiến đến. Lãnh Tư Thành mở to mắt nhìn trần nhà, Cố Thanh Thanh bên cạnh đã thoải mái tiến vào mộng đẹp, anh nhẹ nhàng kêu một tiếng, Cố Thanh Thanh không có trả lời, Lãnh Tư Thành mắt lạnh nhìn cô trong chớp mắt, cuối cùng, chính mình chậm rãi tới gần, tới gần cô, mu bàn tay dán tay cô, sau đó là cánh tay dán cánh tay cô.Chạm đến cô, Cố Thanh Thanh cũng không có chút phản ứng nào, Lãnh Tư Thành lại gần thêm một chút nữa, cầm tay cô. Sau đó lại duỗi tay, ôm bả vai cô, lại lôi kéo tay cô, để cô đặt ở trên người mình.Động tác lớn như vậy, Cố Thanh Thanh rốt cuộc nhíu nhíu mày, nhưng là, có lẽ là mấy ngày nay bận rộn mọi chuyện, lại vừa mới vận động quá mức có chút mệt mỏi, cô cũng không có tỉnh, ngược lại hình như là ngửi được hơi thở quen thuộc trên người Lãnh Tư Thành, vốn là bị Lãnh Tư Thành lôi kéo ôm lấy anh, hiện tại, chính cô chủ động duỗi tay, ôm lấy anh, đầu nhỏ cọ bờ vai của anh, tìm kiếm đến một tư thế thoải mái nhất, chính mình lại ngủ thiếp đi.Ngược lại là Lãnh Tư Thành, bị tay nhỏ của cô vừa ôm, được đầu cô cọ một chút, nhuyễn ngọc ôn hương trong lòng ngực, lại có tức giận hơn nữa, lúc này cũng đều tiêu tán xuống.Cô chính là có loại bản lĩnh này, làm anh một giây trước đang ở thiên đường, giây tiếp theo lại như lâm vào địa ngục.Chỉ là, được cô ôm, cho dù mệt hơn nữa, bản năng của đàn ông lại xuất hiện một lần nữa. Lãnh Tư Thành nhìn đèn pha lê trên trần nhà, tuy rằng trong lúc ngủ mơ cô vô thức tới gần, trong lòng anh cũng có chút cao hứng -- nhưng tới gần này đồng thời cũng khơi dậy phản ứng của anh, mà anh lại không thể trực tiếp áp đảo cô.Không chỉ có không thể áp đảo cô, thậm chí đến động một chút anh cũng không dám -- sợ đánh thức cô.Lãnh Tư Thành nhìn ánh sáng lập lòe nhỏ bé trên đèn pha lê, trong lòng ngực là đối tượng anh khát vọng đụng vào nhất, lại cứng đờ như là đầu gỗ, chỉ có thể vô ngữ nỉ non “Thanh tâm chú”, vè đọc nhịu khi anh còn nhỏ: “Tiểu ngưu ngưu, vi đâu đâu, đâu đâu lý đầu trang đậu đậu……”----“Linh linh linh……”Một trận tiếng chuông chói tai vang lên, hiếm khi có một cuối tuần, Cố Thanh Thanh theo bản năng muốn ấn tắt tiếng chuông khiến người ghét này. Đột nhiên, trong đầu cô linh quang chợt lóe, tựa hồ, tay mình, vòng quanh ở trên người nào đó, hơi thở nóng cháy, dâng lên mà đến, cách đến gần như vậy, cô đều có thể cảm giác được tiếng hít thở vững vàng. Tiếng tim đập trầm ổn hữu lực truyền đến, cùng tiếng tim đập của chính cô, giống như hoà lẫn, tấu ra một bản hoà tấu.Cô đột nhiên mở to mắt, quả nhiên phát hiện, tròng mắt thanh lãnh của Lãnh Tư Thành, liền xuất hiện ở trước mặt cô!Cô, cô biết tư thế ngủ của cô không tốt, lúc trước ở nhà cũ cũng thế. Thời điểm ở nhà lúc trước cũng là như vậy, lần đó cô cảm mạo, không phải cũng ôm Lãnh Tư Thành, như là bạch tuộc quấn ở trên người anh sao?Chẳng lẽ lúc này đây, cô lại là như vậy?Hai người gần trong gang tấc, đôi mắt khẩn trương của cô cũng không dám chớp một chút. Thậm chí đến hô hấp, cũng hận không thể lập tức đình chỉ, cả người hóa thành một pho tượng đá -- may mắn duy nhất chính là, tối hôm qua cô may mắn không có làm mộng xuân, sẽ không giống như lần trước vậy, trực tiếp cầm nơi đó của anh……Trong lúc đó, tròng mắt Lãnh Tư Thành khẽ chớp, cô tựa hồ cảm giác được cái gì đó, như là bị nước sôi phỏng đến, lập tức thu tay trở về! Mặc kệ là lúc trước cô bị cảm ôm lấy Lãnh Tư Thành, kết quả bị Lãnh Tư Thành lãnh duệ cười nhạo, hay là lúc ở nhà cũ làm mộng xuân, bị anh phẫn nộ đẩy ngã -- tóm lại, đều không phải kinh nghiệm tốt gì!“Thực xin lỗi, tôi…… tư thế ngủ của tôi không tốt, tôi không phải cố ý.” Cố Thanh Thanh lập tức thối lui, trốn đến một bên, thậm chí xuống giường ở trong lúc kinh hoàng.Cô nhìn Lãnh Tư Thành mở mắt ra, trong mắt ban đầu tựa hồ còn có mê mang mới vừa bị đánh thức, nhưng là thực mau, trong mắt anh càng ngày càng lạnh, ánh mắt càng ngày càng sắc bén, vừa nhìn chính là thực tức giận, chính mình lại ôm lấy anh.






Bình luận

Truyện đang đọc