ÔNG XÃ THẦN BÍ, BUỔI TỐI GẶP!

Editor: May

Cố Thanh Thanh ngước mắt, có điểm kỳ quái nhìn thoáng qua Lãnh Tư Thành. Lúc anh nói những lời này là nghiến răng nghiến lợi, hiển nhiên trong cơ thể bao hàm tức giận cực đại.

Cô chưa từng gặp qua Lãnh Tư Thành như vậy, dễ giận, táo bạo, giống như chỉ cần một chút ngọn lửa, là có thể hoàn toàn đốt cháy anh!

“Hôm nay tôi thật sự rất mệt.” Cô là thật sự mệt mỏi, Từ Tử Bội còn chưa có về nước, Lãnh Tư Thành đã biến thành như vậy, nếu cô ta thật sự đã trở lại, kia chẳng phải là chính mình ngay cả nơi đặt chân cũng không có……

Cô mới vừa đi hai bước, đã bị Lãnh Tư Thành dùng sức kéo lại, ngực đụng phải tường, anh lạnh lùng tới gần: “Tôi nói, tôi muốn!”

“Lãnh Tư Thành, khụ khụ khụ!” Đột nhiên tăng lớn dòng nước, làm cô đột nhiên không kịp phòng ngừa, cô lui về phía sau, Lãnh Tư Thành liền tới gần, không sợ dòng nước đổ ập xuống đầu, xối một thân anh chút nào.

Thừa dịp lúc anh cởi quần áo, Cố Thanh Thanh muốn rời đi, anh lại giơ tay kéo cô lại, lần này, anh dùng sức để cô ở trên tường.

“Lạnh không? Đau không? Cô yên tâm, tôi sẽ không để cô lạnh. Nhưng là -- đàn ông làm cô đau, chỉ có thể là tôi!”

Sau lưng là tường lạnh băng, trước mặt là anh lửa giận đào ngược, còn có nước vẫn chảy trên đầu, thậm chí còn, còn có động tác không ngừng dùng sức của anh, đều làm cô có một loại cảm giác giống như “Nước sôi lửa bỏng”!

Vào thời khắc này, cho dù cô lại không muốn hơn nữa, cũng chỉ có thể gắt gao vươn tay, khoác lên cổ anh, tuy rằng hai người dựa vào gần như vậy, nhưng khoảng cách tâm lý, lại giống như cách đến xa hơn.

- ---

Buổi tối ngày đó, chuyện kịch liệt xưa nay chưa từng có, mà kết quả cuối cùng là, Cố Thanh Thanh bị bệnh.

Sau khi xong việc, Lãnh Tư Thành lại xả nước ấm, lần nữa phóng một bồn nước ấm, ném cô đến bồn tắm. Không nghĩ tới, Cố Thanh Thanh bình thường ngoan ngoãn nghe lời, vẫn luôn thuận theo anh, hôm nay giống như là một con mèo hoang, chết sống không chịu khuất phục!

Bình luận

Truyện đang đọc