ÔNG XÃ THẦN BÍ, BUỔI TỐI GẶP!

Editor: May

Vừa rồi lực chú ý của mọi người đều tập trung ở trên người Cố Thanh Thanh cùng Trần Văn Tiệp, hoàn toàn không có chú ý tới, cửa lớn phía sau Cố Thanh Thanh, cũng tụ tập một đám người.

Bàn tay ngăn Trần Văn Tiệp lại chính là người đàn ông đứng ở đằng trước, mặc tây trang màu bạc, bộ dạng ôn nhuận như ngọc ngưng kết một tia sương lạnh, thoạt nhìn nghiêm nghị chính khí. Ở phía sau anh, còn đi theo một đám người, trong đó còn có ông chủ ban đầu của công ty này, cổ đông, tổng giám đốc, giám đốc vân vân.

Cố Thanh Thanh vừa quay đầu lại, người đàn ông phía sau người này -- sao lại nhìn quen mặt vậy?

“Anh lại là ai? Buông tay! Buông tay cho tôi!” Trần Văn Tiệp bị anh ngăn bàn tay lại, càng là giận đến run rẩy cả người. Quăng hai cái ý đồ tránh thoát trói buộc của anh, người đàn ông kia mắt lạnh nhìn cô ta trong chớp mắt, sợ cô ta tiếp tục đánh người, dùng sức đẩy ra sau. Trần Văn Tiệp đứng thẳng không vững, lui về phía sau vài bước, thiếu chút nữa té ngã.

Trợ lý chạy nhanh đỡ lấy cô ta, chờ sau khi đứng vững, Trần Văn Tiệp thẹn quá thành giận: “Anh là thứ gì, lại có thể dám đẩy tôi! Kêu lãnh đạo các người tới! Nếu là không cho tôi một công đạo, tôi thế nào cũng phải liều mạng tới cùng với các người!”

Người đàn ông kia nhìn cô ta kêu gào, chợt đạm đạm cười: “Phải không? Ngượng ngùng, nếu cô muốn tìm lãnh đạo công ty này -- tôi chính là lãnh đạo lớn nhất.”

Lời nói vừa ra, người công ty đều là vẻ mặt kinh ngạc. Đặc biệt là Cố Thanh Thanh và Trương Dư Hi, biết hôm nay công ty biến thiên, muốn đổi lãnh đạo, nhưng làm sao cũng không nghĩ tới -- đại BOSS mới tới, lại có thể là một nhân vật như vậy?

-- Đặc biệt là, còn trẻ tuổi như vậy, lớn lên soái như vậy.

Nhưng Cố Thanh Thanh càng kinh ngạc chính là, nếu cô không nhận sai, người người đàn ông này, anh rõ ràng là……

“Anh?” Trần Văn Tiệp hơi hơi sửng sốt, nhanh chóng nhìn lướt qua, quả nhiên nhìn đến một thân Givenchy của anh, trang sức quý khí mười phần. Nhưng quý khí hơn nữa, cũng chỉ là lãnh đạo của một công ty rách nát, cô ta đắc tội nổi.

Trần Văn Tiệp trừng mắt: “Anh biết tôi là ai, còn dám đối với tôi như vậy?”

“Tôi biết cô là ai thì thế nào? Vừa rồi vị tiểu thư này nói đúng, công việc, đương nhiên phải dựa theo quy định hợp đồng làm việc.” Người đàn ông kia vẻ mặt bình tĩnh, giữa giơ tay nhấc chân, giống như mang theo một khí chất hành động nhẹ nhàng lại mạnh mẽ.

Anh không giải thích, ngược lại ông chủ cũ phía sau anh mở miệng: “Trần tiểu thư, vị này chính là một trong những cổ đông của tập đoàn Lâm thị -- Lâm Chu Dật Lâm tiên sinh. Là người mới tốt nghiệp đại học Princeton trở về từ nước Mỹ, tuyệt đối là thanh niên tài tuấn.”

Tập đoàn Lâm thị! Tuy rằng mấy năm nay nhà họ Lâm so sánh với nhà họ Lãnh, đã dần dần có chút xuống dốc, nhưng cũng là một hào môn thế gia của thành phố Yến!

Bình luận

Truyện đang đọc