ÔNG XÃ THẦN BÍ, BUỔI TỐI GẶP!




Nhưng mà, hết thảy này, là chính cô muốn sao?Không có tình cảm, chỉ có lựa chọn lý tính đến lạnh băng, có lẽ anh ở thời điểm thích hợp, còn sẽ “Khai ân” cho cô mang thai người thừa kế của mình, kế thừa nhà họ Lãnh, cũng để cô vẫn luôn được hưởng vinh hạnh đặc biệt của Lãnh phu nhân.Nhưng vì sao, cô lại không vui chút nào, chỉ cảm thấy thật đáng buồn, đáng tiếc, càng đáng thương!“Thanh Thanh……” Lãnh Tư Thành ngẩng đầu, nhìn Cố Thanh Thanh trong gương, quay đầu nhìn một cây ngô đồng ngoài cửa sổ, có gió thổi qua, ngô đồng rung động sàn sạt, như là đang nói gì đó.Anh từ nhỏ đã bị tự bế, khi còn nhỏ mẹ chỉ dạy cho anh cừu hận và đáng ghét của thế giới này. Anh không muốn tiếp xúc với người ngoài , tình nguyện đắm chìm ở bên trong trình tự hư vô mờ mịt cùng internet -- ít nhất những thứ này, sẽ không phản bội anh.Chờ anh lớn lên, vẫn là không hiểu phải tiếp xúc với xã hội này như thế nào mới tốt. Thế giới này với anh mà nói, vĩnh vĩnh viễn viễn cách một khối tường nhìn không thấy. Anh nhìn nhiều có người vi tiền, vì quyền thế tập đoàn Lãnh thị, vì đủ loại mục đích tiếp cận anh, lấy lòng anh, mưu tính anh, thậm chí hãm hại anh.Chỉ có một mình Cố Thanh Thanh, chân thành tới gần không vì tiền của anh, cũng không vì quyền của anh, càng không vì con người của anh -- anh lại mê luyến thật sâu.“Chỉ cần em không buông tay trước, em sẽ là người vợ duy nhất đời này của anh.”Có lẽ anh là thật sự không hiểu được biểu đạt, anh duy nhất biết đến chính là, người vợ duy nhất đời này của anh, sẽ chỉ là Cố Thanh Thanh!Đối một người đàn ông mà nói, “anh thích em”, “anh yêu em” gì đó, đều không bằng một tờ hôn thú.Tình yêu rộng lớn nhất, chân thành tôn trọng nhất, cũng là trách nhiệm sâu nhất, chính là cho một người phụ nữ hôn nhân cùng gia đình.Cố Thanh Thanh vẫn luôn quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, không rên một tiếng.Rất lâu sau đó, cô mới gật gật đầu rất nhỏ, thực rất nhỏ .Cô nguyện ý lại tin tưởng anh một lần nữa! Đây cũng là một lần cuối cùng! Ba năm hôn nhân, mười năm tình cảm…… cho dù được ăn cả ngã về không, cô cũng nhất định phải thử một lần!Lãnh Tư Thành nhìn thấy cô gật đầu, liền cho là tâm cô, tuy rằng tự do, nhưng vẫn là nguyện ý đáp ứng cho anh một cơ hội!Anh có chút kích động, càng có chút hưng phấn khó có thể miêu tả, giọng nói cũng nhu hòa lên theo: “Cửa sổ lạnh, thân thể em còn chưa có khôi phục, cẩn thận đừng để lại bị cảm mạo.”Vừa nói, vừa từ bên cạnh, cầm lấy một kiện áo khoác của anh, nhẹ nhàng khoác ở trên người cô.Một cổ hơi thở chỉ thuộc về anh, thanh lãnh sơ đạm , chui vào hơi thở của cô. Cùng với gió lạnh hơi hơi thổi qua, như là thổi gợn sóng một hồ nước xuân, làm tâm tình của cô cũng hơi hơi nổi lên gợn sóng.Cô nằm viện anh sẽ quan tâm thân thể của cô, cô bị khi dễ anh cũng sẽ chỉnh đốn những người khi dễ cô, cô đi trước mộ của cha -- có lẽ là bởi vì áy náy, có lẽ là vì bồi thường, anh tỏ vẻ chính mình sẽ không đưa ra ly hôn, anh chỉ sẽ có một người vợ là cô……“Em nghỉ ngơi cho tốt, đêm nay…… anh đi phòng sách ngủ, không quấy rầy em.” Anh hỏi qua bác sĩ, cô vừa mới xuất viện, hiện tại thân thể cần điều dưỡng, không thích hợp mang thai, anh lại vứt bỏ tất cả thuốc xong việc, cũng không có chuẩn bị áo mưa.Nhưng ở bên cô, anh đâu chịu đựng nổi? Chẳng may không cẩn thận lau súng cướp cò, thật sự có một tiểu bảo bảo, chịu khổ vẫn là cô!Anh nhìn chăm chú mặt nghiêng của cô, rốt cuộc nhịn không được, đến gần cô, nhẹ nhàng hôn hôn ở bên gương mặt cô.Môi mỏng mềm của anh, nhẹ nhàng dán gương mặt cô, hơi hơi xuống phía dưới, có một chút dán môi. Nhưng hai tay của anh, lại gắt gao ôm cô, ngón tay dùng sức, như là muốn dùng sức kéo cô tới gần chính mình.Sau một nụ hôn đơn giản, cô rõ ràng cảm giác được, có một đôi tròng mắt màu hổ phách, ngừng ở bên gò má cô, ánh mắt nhìn chăm chú cô trong nháy mắt, lại thực mau rời đi, lúc sau, đến đôi tay ôm lấy cô , đều thả lỏng, lúc sau, anh đứng dậy, chậm rãi rời đi.Ngay tiếp theo, hơi thở trên người anh, nhiệt độ cơ thể của anh, hết thảy của anh, đều rời khỏi căn phòng này.






Bình luận

Truyện đang đọc