ÔNG XÃ THẦN BÍ, BUỔI TỐI GẶP!




Cho dù hiện tại cô đã không có ý đồ gì với Lãnh Tư Thành, cũng phải tận lực làm tốt quan hệ với anh, có tiền mọi người cùng nhau kiếm a!Lãnh Tư Thành không trả lời, vì thế cô dùng khăn lông lau mồ hôi: “Vậy em coi như anh đáp ứng rồi. Nói thật, sau khi về nước, vẫn luôn đang vội, cũng không có cơ hội bái kiến bác trai bác gái. Rất ngượng ngùng.”Lãnh Tư Thành không để ý cô ta, dắt Wales một đường trở về, cô và em gái cùng Nhiếp Chi Ninh đều đi theo.Đi tới cửa nhà, đã là hơn bảy giờ, tiếng người trong sân ồn ào, Cố Thanh Thanh ở trong sân hỗ trợ, nhìn thấy Lãnh Tư Thành dắt tiểu Wales đi tới, cũng cười lại đây nghênh đón. Mới vừa đi chưa đến hai bước, liền thấy được Từ Tử Bội đi theo phía sau Lãnh Tư Thành……Cố Thanh Thanh hơi hơi sửng sốt, tuy rằng hiện tại cô xuất hiện với Từ Tử Bội, cũng không có quá -- khó có thể thừa nhận, nhưng là, thấy được cô ta, trong lòng không phải không có một chút gợn sóng.Nhưng mà, ngày hôm qua nếu đã tính toán tốt hết thảy, cô tự nhiên cũng sẽ không dễ dàng yếu thế ở trước mặt “Tình địch” .Cô cười cười, phía sau lưng hiếm khi căng chặt đến thẳng tắp, tận lực làm chính mình có vẻ rộng lượng mà ưu nhã, bước chậm ở trên thảm cỏ, một tay vươn qua sờ đầu tiểu Wales, một tay kia kéo cánh tay Lãnh Tư Thành -- lấy một loại bộ dáng chiếm hữu giống như tuyên thệ “Chủ quyền” của chính mình. Còn cười cười nói: “Anh đã trở lại? Chị Tử Bội cũng ở đây? Còn có Tử Câm và Chi Ninh.”Từ Tử Bội còn chưa nói gì, Từ Tử Câm liền mở miệng: “Tên của tôi, là để cô kêu sao!”Từ Tử Câm càng nghĩ càng ấm ức, ngày hôm qua cô liên hệ người đàn ông đẩy cô ta xuống núi kia, nhận được đáp án là “Đã chạy, đến quỷ cũng tìm không thấy”. Tìm không thấy là tốt nhất, tìm được rồi ngược lại còn phiền toái. Nhẹ nhàng thở ra, đồng thời lúc này nhìn thấy Cố Thanh Thanh hoàn hảo không tổn hao gì, trong lòng lại không thoải mái lên.Tuy rằng người đàn ông kia đẩy cô ta xuống, nhưng hiện tại cô ta ăn được uống được, ở bệnh viện nửa ngày liền ra tới, đến một cây xương cũng không gãy, ảnh bất nhã cũng không có một tấm. Cô lại lo lắng bị tên ngu xuẩn kia biến thành hung thủ giết người, mỗi ngày ăn không ngon ngủ không say, nhưng Cố Thanh Thanh lại qua đến đều dễ chịu hơn ai khác!Nghĩ như vậy, vốn lo lắng và áy náy, tất cả đều biến thành cảm xúc càng thêm bất mãn -- đặc biệt là khi nhìn thấy Nhiếp Chi Ninh bên cạnh vẫn là ánh mắt quan tâm như cũ.Từ Tử Bội lập tức răn dạy em gái: “Tử Câm, em nói bậy gì đó!”Đôi mắt Lãnh Tư Thành nhíu lại, tới trước cửa của anh giương oai, xem anh là cái gì? Còn chưa nói chuyện, Cố Thanh Thanh bên cạnh, sắc mặt ngược lại không thay đổi, cô cũng quen hành vi của Từ Tử Câm, thậm chí chào cũng không chào Từ Tử Bội và Nhiếp Chi Ninh, nói thẳng: “Mẹ kêu chúng ta đi ăn bữa sáng, anh cũn vận động xong rồi đi? Đi lên thay bộ quần áo ăn cái gì đi. Tới, tiểu Wales, chúng ta đi.”






Bình luận

Truyện đang đọc