Edit: Sahara
Tiểu Mạch nhịn không nổi nữa, ho khan liên tục, khuôn mặt nhỏ nghẹn đến nỗi đỏ bừng lên, thiếu chút nữa là bật cười rồi.
Thì ra, trong mắt của người ngoài, chủ nhân lại đáng sợ đến như thế.
Vì vậy mà ai ai cũng thấy sợ hãi đối với chủ nhân.
Khóe miệng Vân Lạc Phong co rút một chút: "Ta không có việc gì thì sẽ không đi trêu chọc bất cứ ai!"
Cô còn định nói cho Nam Cung Vân Dật biết mục đích của mình đến Vô Tận Thành lần này, nhưng hiện tại, nghe thấy mấy lời nói như vậy rồi, khiến cho cô trong lúc nhất thời không biết nên mở miệng thế nào, nên đành ngậm miệng lại, cái gì cũng không nói.
"Vậy là tốt rồi!" Nam Cung Vân Dật nhẹ nhàng thở ra một hơi, đưa tay lên xoa xoa đầu Vân Lạc Phong: "Lúc trước, khi ngươi còn ở Hoa Hạ, cứ thường xuyên một lời không hợp là liền động thủ đánh nhau với người ta, tuy nhiên, hiện tại thì khác, trên phiếm đại lục này, nguy cơ tứ phía, chỉ cần hơi không cẩn thận một chút thì sẽ phải chôn thân tại đây."
Thần sắc Vân Lạc Phong bỗng trở nên nghiêm túc: "Yên tâm đi! Ta không còn là loại người dễ dàng bị xúc động như trước đây nữa rồi. Hiện tại ta sẽ không tùy tiện ra tay đánh người."
"Được vậy thì ta yên tâm rồi!"
Tâm Nam Cung Vân Dật được buông lỏng, nhưng hắn chỉ mới vừa dứt lời, thì liền nghe thấy một tiếng rầm, cửa gian phòng bị người ta đạp mạnh mà mở ra, theo sau đó là tiếng nói đầy trào phúng.
"Nam Cung Vân Dật, thì ra ngươi ở chỗ này. Hiện tại bổn thiếu gia cần dùng gian phòng này, ngươi lập tức..... "
Bốp!
Lời còn được nói chưa hết câu, thì một cái chén trà vẽ ra một tia sáng trong không khí, đập thẳng vào mặt tên nam tử trẻ tuổi vừa xuất hiện ở cửa.
Nam tử trẻ tuổi kia còn chưa kịp biết đã xảy ra chuyện gì, thì cái chén trà đã đánh trúng vào mũi hắn ta, tức khắc, máu mũi liền chảy xuống, nhuộm đỏ cả miệng và cằm của hắn.
"Khát nước?"
Vân Lạc Phong hơi hơi nhướng mày, đôi mắt tà khí xẹt qua một tia sáng lạnh: "Còn không mau cút đi!"
Nam Cung Vân Dật ngây dại.
Người vừa nói bản thân sẽ không tùy tiện ra tay đánh người đâu rồi?
Người vừa nói bản thân không còn là người dễ xúc động đi đâu rồi?
Vậy... Đây là cái gì?
Đôi phương một câu còn chưa nói hết, ngươi có cần phải động thủ liền như vậy hay không? Ngay cả thời gian phản ứng cũng không cho người ta.
Nhưng mà....
Nam Cung Vân Dật vỗ mạnh một cái lên mặt bàn: "Đánh hay lắm!"
Nhịn mụ nội ngươi ấy!
Đối với cái loại người này, là phải đánh đến khi chúng phục mới thôi!
"Ngô Hi!" Nam Cung Vân Dật liếc nửa mắt nhìn nam tử trẻ tuổi đứng ở cửa, hơi hất cằm lên, dùng giọng điệu bừa bãi tùy tiện mà nói: "Muốn lão tử nhường gian phòng này lại cho ngươi? Nằm mơ đi! Lập tức cút! Đừng ép lão tử đây động thủ!"
Ngô Hi đưa tay sờ vào máu mũi đang chảy, hai mắt trở nên đỏ bừng, phẫn nộ quát: "Nam Cung Vân Dật, ngươi chỉ là một đứa con hoang trong gia tộc Nam Cung, lại dám động thủ với bổn thiếu gia? Người đâu! Bắt hai tên này lại cho ta! Để Nam Cung gia đến chuộc người!"
Quan hệ giữa Nam Cung gia và Ngô gia trước đến nay luôn rất ác liệt, hiện giờ lại tìm được một cơ hội tốt như vậy, Ngô Hi hắn tất nhiên là không muốn bỏ qua.
Bốp!
Vân Lạc Phong lại cầm lấy một chén trà khác, dùng sức ném về phía Ngô Hi.
Lần này, Ngô Hi đã có chuẩn bị tốt trước rồi, nửa người trên của hắn nghiêng đi, muốn tránh chén trà đang tập kích về phía mình.
Tuy nhiên, chén trà kia dường như là có thêm đôi mắt vậy. Nó cũng chuyển hướng về phía mà Ngô Hi nghiêng người, cuối cùng đập mạnh lên ngay mũi của Ngô Hi, khiến hắn phải kêu ré lên một tiếng.
"Ta đếm đến ba, lập tức biến hết cho ta, nếu không, tất cả các ngươi đều không cần phải đi nữa!" Vân Lạc Phong quét mắt nhìn Ngô Hi, khuôn mặt vô cảm mà nói.
Ngô Hi hung tợn trừng mắt nhìn Vân Lạc Phong: "Không cho chúng ta đi, chẳng lẽ ngươi còn muốn mời chúng ta uống trà?"
Nghe thấy lời này, Vân Lạc Phong cũng không nói thêm nhiều lời vô nghĩa làm gì, trực tiếp lấy một thanh chủy thủ từ ống tay áo ra, vươn thẳng tay cầm chủy thủ ra trước nhắm thẳng vào vị trí trái tim của Ngô Hi.
"Một...."
Giọng nói của Vân Lạc Phong nghe lười biếng mà tà khí, lại tựa như âm thanh của ác ma vọng lại từ địa ngục, làm người ta nảy sinh ra một cảm giác sợ hãi mà không rõ xuất phát từ đâu!
Hay.........