QUỶ ĐẾ CUỒNG THÊ: ĐẠI TIỂU THƯ ĂN CHƠI TRÁC TÁNG

Editor: Kim Phượng

Mặt già của Bạch Từ rốt cuộc cũng cứng lại, ngực ông hơi phập phồng lên xuống, dùng sức hít một hơi thật sâu mới ngăn chặn được lửa giận sắp sửa dâng lên.

“Xem ra ma chướng của ngươi quá sâu, lại có thể nói ra loại lời nói tàn nhẫn này! Mạng người há là ngươi có thể tùy tiện giết là giết?”

Khoé môi của Vân Lạc Phong giương lên: “Vậy cha mẹ ta nên chết, ta cũng nên chết sao? Vì sao năm đó người của hoàng tộc bày mưu hãm hại cha mẹ ta, ngươi lại không đứng ra ngăn cản? Hiện giờ ta chỉ muốn vì cha mẹ ta báo thù, ngươi liền luôn miệng nói lấy ơn báo oán? Đây là cái mà ngươi gọi là từ bi sao?”

Giọng nói của Bạch Từ lặp tức biến mất, dung nhan già nua của ông ta hơi hơi đổi đổi, trong hai tròng mắt hiện lên một tia lạnh lẽo không dễ phát hiện.

Thực mau, ánh mắt ông liền khôi phục hòa ái, hiền lành nhìn Vân Lạc Phong, nói: “Hai việc này khác nhau, cha mẹ ngươi thân là Thiếu tướng quân, chết trận sa trường cũng là bọn họ quy túc (*)! Hiện giờ lại không giống nhau, hành vi của ngươi là đang coi rẻ sinh mệnh, ta có thể nào ngồi xem việc này phát sinh? Vân Lạc Phong, hiện tại ngươi liền cùng ta rời khỏi nơi này, để ta tới cứu vớt ngươi.”

(*): Quy túc là chốn quay về. 

Dung nhan Bạch Từ nở nụ cười khẽ, nghiễm nhiên xem mình thành chúa cứu thế!

Vân Lạc Phong hơi hơi nheo mắt: “Nếu ta nói không thì sao?”

“Ta đây cũng chỉ có thể giết ngươi.” Bạch Từ lắc lắc đầu, trong ánh mắt lộ ra thần sắc trách trời thương dân, “Đương nhiên ta cũng không hy vọng chuyện này phát sinh.”

Vân Lạc Phong cười khẽ, tiếng cười tà mị kia tràn ngập ý châm chọc, chậm rãi vang lên trước cửa Lạc Phong Các yên tĩnh.

“Khi ta muốn giết người, ngươi tuyên bố ta đã đi vào ma đạo, tàn nhẫn đến cực điểm, nếu ngươi muốn giết người thì lại ra vẻ đó là đương nhiên như vậy sao?”

“Tiểu nha đầu, ta cũng là bị buộc bất đắc dĩ, ta giết ngươi có thể cứu vớt càng nhiều người, cho nên tính lên, ta cũng là đang cứu vớt thế nhân, nếu không, một khi ngươi thật sự đi vào ma đạo, chắc chắn trăm họ lầm than.” Bạch Từ nhìn Vân Lạc Phong, mặt mày tràn đầy thương hại, “Ngươi yên tâm, sau khi giết ngươi từ nay về sau ta sẽ ăn chay niệm phật cả đời, bởi vậy xin thứ tội!”

“Ý của ngươi là, mạng của ta ngươi chỉ cần dùng ăn chay niệm phật thì có thể bù đắp sao?” Vân Lạc Phong giơ lên khóe môi, “Ta thật không biết nên nói ngươi là giả từ bi hay là dối trá!”

Từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy lão nhân này, Vân Lạc Phong cũng đã nhìn ra suy nghĩ thật sự của ông ta.

Từ bi mà ông ta nói là đứng ở trên lập trường của chính ông ta! 

Có nghĩa là ông ta giết người chính là chính xác! Người khác giết người, không cần hỏi nguyên dô liền phán định người khác là sai!

Loại người này cũng không phải chân chính từ bi! Mà chỉ là một kẻ dối trá treo từ bi ở ngoài miệng.

“Ngươi thật đúng là gàn bướng hồ đồ!” Bạch Từ lắc lắc đầu, bất đắc dĩ thở dài một tiếng, “Xét thấy ngươi tuổi nhỏ, lão phu sẽ cho ngươi một cơ hội, không giết ngươi! Nhưng lão phu sẽ phế đi thực lực của ngươi, để ngươi từ nay về sau không thể đả thương tánh mạng người khác!”

Diệp Đổng cả kinh, vội vàng quay đầu nhìn về phía Bạch tT, sắc mặt có chút nôn nóng nói: “Bạch Từ đại nhân, Bạch Túc thiếu gia hắn……”

Trước đó Bạch Túc bảo Dung hoàng hậu cảnh cáo Diệp Đổng, tất nhiên là muốn mang Vân Lạc Phong đến Bạch gia gặp hắn!

Nếu Bạch Từ biến Vân Lạc Phong thành một phế vật, chỉ sợ không thể cho Bạch Túc thiếu gia một công đạo……

Bạch Từ dường như không nghe thấy lời Diệp Đổng, khí thế toàn thân biểu lộ không bỏ sót, dưới uy áp cường đại này, lời nói tới cổ họng của Diệp Đổng như bị ngăn chặn không thể nói ra……

Cảm nhận được một thân khí thế sắc bén của Bạch Từ, Vân Lạc Phong nhắm mắt lại, dùng linh hồn truyền âm hỏi: “Tiểu Mạch, có bao nhiêu hy vọng thắng ông ta?”

Bình luận


M
May Tan
26-03-2023

Hay.........

S
Sang Vo
26-03-2023

Hay wa

Truyện đang đọc