Edit: Sahara
"Chàng vừa nói cái gì?"
Tiêu nhi tới?
Nó tới Vô Hồi Đại Lục tìm mình?
"Năm đó, thời điểm mà ta đến Long Khiếu Đại Lục từng thi ân với một người, tuy rằng thế lực của người đó ở Long Khiếu Đại Lục không phải là rất cường đại, nhưng hắn vẫn có thể điều tra một ít chuyện về Tiêu nhi rồi thông qua truyền âm mà hồi báo lại cho ta. Vừa rồi, hắn lại báo tin cho ta biết là Tiêu nhi cùng với con dâu của chúng ta đã lên đường đến Vô Hồi Đại Lục rồi. Tin tức do đích thân hắn truyền tới, tuyệt đối sẽ không sai đâu!"
Nữ tử áo đỏ lui về sau hai bước, bàn tay bụm chặt lấy miệng của mình, nước mắt từng giọt từng giọt rồi thành hàng mà rơi xuống.
Năm đó, thời điểm bị đuổi khỏi Tiêu gia, cô không khóc!
Thời điểm nữ nhân kia phái sát thủ tới ám sát cô, khiến cô bị trọng thương, cô cũng không khóc!
Khi tới Vô Hồi Đại Lục này, trải qua bao nhiêu là khó khăn trắc trở, thậm chí có vài lần còn rơi vào hiểm cảnh cửu tử nhất sinh, cô cũng vẫn không khóc!
Nhưng hiện tại, cô khóc!
Thời điểm mà Tiêu nhi của cô bị trục xuất khỏi Tiêu gia, cô ôm lấy con mình mà khóc rống lên không ngừng.
Tuy nhiên, lúc đó cô khóc vì bản thân mình quá yếu kém, không đủ năng lực để bảo vệ tốt con trai của mình. Nhưng hiện tại, cô khóc là vì quá vui mừng.
Đã bao nhiêu năm?
Đã bao nhiêu năm cô chưa từng gặp con trai của mình? Đã bỏ lỡ hết bao nhiêu năm tháng mà nó trưởng thành?
Mấy năm qua, nó chịu hết đủ mọi ủy khuất, trải qua biết bao gian khổ mới có được thành tựu của nó ngày hôm nay!
"Diệp ca, ta muốn đến Vô Hồi Chi Sâm tìm bọn nó!"
Trên mặt của nữ tử áo đỏ còn vương đầy nước mắt, nhưng trong đôi mắt phượng lại là một mảnh kiên định: "trong Vô Hồi Chi Sâm có rất nhiều linh thú chán ghét con người, đặc biệt là nhóm thánh thú kia! Nếu không phải có sự tồn tại của nhóm thánh thú kia, ta đã sớm quay về Long Khiếu Đại Lục từ lâu rồi, cũng không đến nỗi tạo ra tình cảnh mười mấy năm chưa được gặp lại Tiêu nhi!"
Nữ tử gắt gao cắn cắn môi mình!
Năm đó, cô vì tìm Vân Tiêu mà tiến vào Vô Hồi Chi Sâm, xui xẻo gặp phải những linh thú cường đại, khiến cho bản thân bị trọng thương. Đúng lúc đó, cô gặp được Diệp Cảnh Thần cũng đang muốn tiến sâu vào Vô Hồi Chi Sâm, nhờ vậy mà biết được những bí mật trong Vô Hồi Chi Sâm này.
Vô Hồi Chi Sâm sở dĩ cường đại như vậy là vì trong đây có sự tồn tại của mấy thú vương, thực lực của thú vương đều ở cảnh giới Thánh Linh Thú. Tuy nhiên, mấy con Thánh Linh Thú này cứ cách mười năm thì sẽ rơi vào giấc ngủ say một lần.
Năm đó, thời điểm mà Diệp Cảnh Thần xuất hiện trong Vô Hồi Chi Sâm chính là lúc mà Thánh Linh Thú ngủ say.
"Ta đi cùng nàng!"
Tay Diệp Cảnh Thần ôm lấy nữ tử áo đỏ, ôn nhu mà nói: "lần này, không chỉ có Tiêu nhi tới, mà còn có cả con dâu tương lai của chúng ta! Nghe nói bản lĩnh của đứa con dâu này của chúng ta rất lớn, ở Long Khiếu Đại Lục gây ra không ít chấn động!"
Nữ tử áo đỏ ngước mặt lên nhìn Diệp Cảnh Thần, nói: "Diệp ca, đa tạ chàng, mấy năm nay nếu không nhờ có chàng, nói không chừng ta đã sớm chết rồi!"
Diệp Cảnh Thần cười cười: "có thể gặp được nàng chính là hạnh phúc lớn nhất trong cuộc đời này của ta! Sao nàng lại phải đa tạ ta?"
Nữ tử áo đỏ cười khổ một tiếng: "suốt mấy năm qua, ta không thể sinh được cho chàng một đứa con nào cả, nếu không thì chàng cũng không đến nỗi bị Diệp gia đuổi đi tới nơi này!"
Năm đó sau khi bị trọng thương, cô liền không thể mang thai sinh con được nữa, dù đã cầu rất nhiều danh y nhưng cũng không thể trị khỏi được!
Đây cũng chính là nuối tiếc thứ hai của cả đời cô!
"Chúng ta có Tiêu nhi là đủ rồi, con của nàng thì cũng chính là con của ta. Ta nhất định sẽ xem Tiêu nhi như con ruột của mình!" Diệp Cảnh Thần không cho suy nghĩ của nữ tử áo đỏ là đúng: "huống hồ, hai ta còn có Mạch nhi và Kỳ nhi nữa mà. Tuy rằng hai đứa nó chỉ là dưỡng tử và dưỡng nữ, nhưng tốt xấu gì cũng rất ngoan ngoãn nghe lời, cũng xem như là bù đắp rồi."
Nữ tử áo đỏ làm sao mà không biết Diệp Cảnh Thần đây là đang an ủi mình chứ, nhưng mà Diệp Cảnh Thần càng an ủi thì nội tâm của cô càng thấy áy náy hơn.
Hay.........