Editor: Hàn Ánh Nguyệt =.=
Toàn bộ bản thân ta cũng chỉ thuộc về nàng, trừ nàng ra, không có ai có tư cách chạm vào ta!"
Chẳng sợ chỉ là đụng vào ống quần của hắn...
Thân thể Tư Huyên cứng đờ, thống khổ đã giấu trong lòng át đi cánh tay đau nhức, một đôi mắt tan nát cõi lòng nhìn nam tử lãnh khốc trước mắt.
Lòng của nàng, dần dần bị ghen tỵ nhấm nuốt!
Vân Lạc Phong!
Vì sao vận may của nữ nhân kia tốt như thế, có thể được nam tử lãnh khốc hoàn mỹ như vậy toàn tâm toàn ý yêu!
Còn nàng, ngay cả một chút ít cũng không có được...
"Tần Nguyên," Vân Tiêu thu hồi tầm mắt lãnh khốc về, quát lạnh một tiếng, "Sau khi giải quyết nàng ta, đưa Tư Quỳnh đi đi!"
Hắn chi rời đi một ngày mà thôi, ai biết những người này lại không an phận như thế, lại thừa dịp hắn đi khỏi vọng tưởng có ý đồ với nàng!
Hắn tuyệt không cho phép có bất cứ kẻ nào làm tổn thương nàng!
"Không!"
Tư Huyên hoảng sợ hét lên một tiếng: "Phụ thân, cứu con với, con không muốn chết, van cầu người cứu con với..."
Nghe tiếng nữ nhi mình van xin, thân thể Tư Quỳnh run rẩy một cái, cuối cùng hắn vẫn nhẫn tâm quay đầu, không hề liếc mắt nhìn nàng ta thêm một cái nào nữa.
"Đừng có mà gào khóc, coi như ngươi có gào đến rách cổ họng cũng vô dụng thôi," Tần Nguyên cười lạnh một tiếng, "Nhưng mà, Tư Huyên, ta không thể không bội phục lá gan của ngươi, đến cả chủ mẫu nhà ta cũng dám đặt chủ ý? Chẳng lẽ cha ngươi không có dạy ngươi đừng trêu chọc đến chủ nhân nhà ta sao?"
Dứt lời, Tần Nguyên không hề nhìn nàng ta nữa, dù sao thì ở trong cảm nhận của hắn, Tư Huyên đã là một người chết!
Ngược lại là Tư Quỳnh, người này có thể nhẫn tâm đến mức ngay cả nữ nhi thân sinh của mình cũng không cứu, thật đúng là làm cho hắn mở rộng tầm mắt.
"Ngươi ắn cái này đi.<>"
Tần Nguyên lấy ra từ trong ngực một viên thuốc màu đen, đưa cho Tư Quỳnh.
"Đây là cái gì?" Tư Quỳnh ngẩn ra, ánh mắt sinh ra cảnh giác.
"Đương nhiên là độc dược, chẳng lẽ ta còn cho ngươi dùng thuốc bổ hay sao?" Tần Nguyên trợn trắng mắt, châm chọc cười, "Nhanh chóng ăn độc dược vào, rồi chúng ta sẽ lên đường."
Hai chữ lên đường, rất dễ làm cho người ta hiểu lầm!
Mà Tư Quỳnh, rõ ràng chính là loại người dễ dàng nghĩ lệch theo hướng đó.
"Chẳng qua là Quỷ Đế đại nhân để cho ngươi mang ta đi, cũng không phải để cho ngươi giết ta, hơn nữa, ta cũng đã giao Tư Huyên ra, vì sao còn muốn giết ta?"
Tần Nguyên lạnh lùng nói: "Ai nói ta muốn giết ngươi hả? Chỉ là ngươi là loại người nhẫn tâm không thể làm người khác tin tưởng được, vì vậy, nhất định ngươi phải dùng viên độc dược này, như thế mới có thể khống chế được ngươi, tránh cho sau này bị ngươi cắn ngược lại một cái."
"Nhưng mà, Quỷ Đế đại nhân cũng không yêu cầu ngươi làm vậy."
Tư Quỳnh lui về phía sau mấy bước, hiển nhiên không muốn dùng viên thuốc màu đen này.
"Nêu như cái gì cũng để chủ nhân mở miệng nói ra, vậy còn cần những thuốc hạ như chúng ta làm gì? Mau chóng ăn độc dược vào rồi cùng ta lên đường, nếu không, ngươi và nữ nhi của ngươi cùng xuống Địa Ngục làm bạn."
Tần Nguyên hơi không kiên nhẫn nhíu nhíu mày, sắc mặt một vẻ lạnh như băng.
Tư Quỳnh do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn quyết định nghe theo lệnh của Tần Nguyên, hắn run rẩy đưa tay ra, cầm viên thuốc màu đen trong tay, nhắm mắt lại ăn vào.
Nhìn Tư Quỳnh ăn độc dược, Tần Nguyên cười lạnh mở miệng: "Ngươi là ở lại đào hố chôn cất cho nữ như ngươi hay là lập tức đi với ta?"
Tư Quỳnh lắc đầu một cái: "Ném nàng vào bãi tha ma là được, nàng phạm sai lầm làm hại liên lụy đến Linh môn, không có tư cách nhập từ đường. <>"
Thân thể Tư Huyên kịch liệt run rẩy, khuôn mặt tái nhợt tràn đầy sợ hãi, dường như nàng không thể tin được, phụ thân đã từng yêu thương mình như thế lại tàn nhẫn đến trình độ như vậy.
Chẳng những thấy chết mà không cứu, thậm chí ngay cả thi thể của nàng cũng không nhận...
Hay.........