Editor: Sam Sam - DĐ LQĐ
Vân Tiêu im lặng không nói, mắt đen trước sau nhìn về phía trong lòng ngực thiếu nữ.
Hắn không hận Tiêu gia, không có nghĩa là…… Hắn sẽ bỏ qua Tiêu gia! Chẳng qua ở trong mắt hắn, Tiêu gia chỉ là một tồn tại có thể có cũng có thể không.
“Chủ tử.”
Đúng lúc này, đột nhiên giọng nói của Tần Nguyên truyền đến, rồi sau đó, cơ thể hắn bay qua tường vây, quỳ gối trước mặt Vân Tiêu: “Khởi bẩm chủ tử, người của Tiêu gia đã tiến vào Hoàng thành.”
Nghe vậy, đột nhiên sắc mặt Vân Lạc Phong trầm xuống, tươi cười tà mị mà âm trầm, lạnh giọng nói: “Tiêu gia? Không nghĩ tới đến nhanh như vậy! Diệp Linh, ngươi đi truyền lệnh, khách điếm bên trong Hoàng thành đều không cho phép nhận người Tiêu gia, nếu có ai vi phạm, trục xuất khỏi Long Nguyên Quốc.”
“Vâng!”
Diệp Linh chắp tay, cung kính nói.
Vân Tiêu nhìn thiếu nữ liều lĩnh khí phách trước mặt, khóe môi lạnh lùng hơi giật giật: “Thế lực Tiêu gia rất mạnh, ta để Tần Nguyên bảo vệ nàng.”
“Không cần,” Vân Lạc Phong cong khóe môi, “Ta có chừng mực.”
“Như vậy tùy nàng.”
Chỉ cần nàng vui vẻ, bất luận nàng làm cái gì, hắn đều sẽ ủng hộ vô điều kiện.
Tần Nguyên hơi hơi hé miệng, muốn nói cái gì đó, lại nhận thấy ánh mắt lãnh khốc của Vân Tiêu, tức khắc ngậm miệng lại.
“Khinh Yên, chúng ta đi.”
Vân Lạc Phong lười biếng duỗi eo, hơi nheo mắt lại, trong đó lại hiện ra tia nguy hiểm: “Bây giờ ta đi dưỡng tinh súc lực* dễ đối phó mấy người của Tiêu gia kia.”
* ý chỉ tĩnh dưỡng để tích trữ sức lực
Ánh mặt trời rực rỡ nghiêng nghiêng chiếu xuống, rơi vào mỗi một góc nhỏ bên trong viện. Vân Lạc Phong nói xong liền mang theo Khinh Yên đi về phía sau viện.
Chờ hình bóng thiếu nữ hoàn toàn biến mất, Tần Nguyên mới đối mặt với Vân Tiêu, chần chờ nói: “Chủ tử, vì sao người không nói cho chủ mẫu biết trong tay Tiêu gia có giữ đồ vật như vậy? Lỡ như Tiêu gia thẹn quá hóa giận, tánh mạng chủ tử sẽ chịu uy hiếp……”
Ánh mắt Vân Tiêu vẫn luôn ngóng nhìn về phía Vân Lạc Phong rời đi, môi mím lại mang theo độ cong lạnh lùng cứng rắn, dung nhan tuấn mỹ không cảm xúc, hãy còn gọi là mặt than.
“Tiêu gia không uy hiếp được ta.”
Ngụ ý, bất luận Vân Lạc Phong làm cái gì, hắn đều sẽ không ngăn cản! Chỉ luôn yên lặng bảo vệ nàng ở sau lưng ……
“Có tin tức của bà ta hay không?” Vân Tiêu đưa lưng về phía Tần Nguyên, lãnh khốc hỏi.
“Bà ta” trong miệng hắn đương nhiên là vị mẫu thân sau khi hắn biến mất cũng biến mất theo.
Nghe được lời này, Tần Nguyên thật cẩn thận trả lời: “Chủ tử, người chúng ta đi tìm rất nhiều nơi, nhưng không thấy phu nhân ở đâu cả……”
“Ừ.”
Giọng nói Vân Tiêu trầm thấp khàn khàn, lộ ra lãnh khốc, không tự chủ được làm tim Tần Nguyên nhảy lên, trên trán toát ra mồ hôi lạnh.
“Chủ tử, là thuộc hạ hành sự bất lực! Xin chủ tử trừng phạt.”
Hắn vội vàng quỳ rạp xuống đất, trong lòng run sợ nói.
“Về sau ngươi đi theo bên người Phong nhi,” Đôi mắt lạnh lùng của Vân Tiêu đảo qua trên người Tần Nguyên, “Nếu nàng chịu một chút thương tổn nào, ngươi đề đầu tới gặp.”
Hắn không dám tưởng tượng, nếu hai ngày trước không phải người Ninh gia chạy tới đây, chờ đợi Vân Lạc Phong sẽ là cái gì?
Mà hắn, tuyệt không cho phép loại chuyện này lại phát sinh!
Nếu Vân Lạc Phong thật sự xảy ra chuyện gì, hắn không dám bảo đảm chính mình sẽ làm ra việc điên cuồng gì đâu!
“Vâng, chủ tử.”
Tần Nguyên lau mồ hôi trên trán, cung kính nói.
……
Trên đường phố phồn hoa náo nhiệt, hai nam nữ thanh niên dẫn một đám người đi vào trong khách điếm, không tới một lát, trong khách điếm liền truyền đến từng đợt cãi vã.
Hay.........