QUỶ ĐẾ CUỒNG THÊ: ĐẠI TIỂU THƯ ĂN CHƠI TRÁC TÁNG

Edit: Sahara

"Là kẻ nào phá phong ấn của ta?"

Ngay thời điểm phong ấn bị giải trừ, bỗng nhiên có một âm thanh trầm thấp từ phía trước sơn đạo truyền tới.

Giọng nói này âm trầm đến đáng sợ, tựa như là phát ra trong lúc cổ họng bị một con rắn siết chặt lấy, dù chỉ mới nghe thấy giọng nói thôi mà cũng đã đủ khiến người khác cảm thấy hít thở không thông.

Vân Tiêu không biết từ khi nào đã đến bên cạnh Vân Lạc Phong, thần sắc của hắn lúc này khá là nặng nề.

Trên sơn đạo không xa phía trước, một nam nhân toàn thân mặc trường bào màu xám từ từ đáp xuống. Hắn ta rõ ràng là còn cách bọn họ khoảng mười trượng, thế mà chỉ hai bước chân, hắn đã đến ngay trước mặt đám người Vân Lạc Phong.

Trong nháy mắt nhìn thấy nam nhân mặc trường bào màu xám này, thân mình Lâm Nguyên khẽ run lên, một cảm giác sợ hãi dâng lên trong lòng ông ta. Lâm Nguyên cảm nhận được rất rõ ràng là thực lực của nam nhân này rất cường đại, cường đại đến mức ông ta tuyệt đối không thể trêu chọc vào.

"Là ả!" Lâm Nguyên hung hăng nuốt xuống một ngụm nước miếng, chỉ vào người Vân Lạc Phong mà nói: "là ả đã phá phong ấn, chuyện này không liên quan gì đến ta cả!"

Nương theo ngón tay đang chỉ của Lâm Nguyên, tầm mắt của nam nhân mặc trường bào màu xám lập tức liền rơi vào trên người Vân Lạc Phong.

Hắn ta vốn dĩ đang trầm lặng, nhưng sau khi nhìn thấy Vân Lạc Phong thì cả khuôn mặt liền biến sắc, lửa giận ngút trời mà quát: "ngươi có quan hệ gì với tên hỗn đản Tuyệt Thiên kia? Tại sao trên người của ngươi lại có hơi thở của hắn ta?"

Tuyệt Thiên?

Vân Lạc Phong thầm giật mình. Người này có thể cảm nhận được hơi thở của Tuyệt Thiên trên người của mình, chẳng lẽ.... Nguyên nhân chính là vì quyển sách kia?

"Đáng chết!" nam nhân mặc trường bào màu xám phẫn nộ nhìn chằm chằm vào Vân Lạc Phong, khí thế trên người cuồn cuộn triển khai, đôi mắt ngập tràn sự tức giận mãnh liệt.

Một thân hắc y chợt lóe, đứng chắn ngay trước mặt Vân Lạc Phong, khuôn mặt Vân Tiêu vô cảm, thái độ vẫn lãnh khốc, khẽ nâng bàn tay của mình lên, đỡ lấy đòn công kích của nam nhân mặc trường bào màu xám.

Ầm ầm....

Cuồng phong hung hãn bất ngờ nổi lên khắp bốn phía, tất cả cây cối quanh đó đều bị cuốn hết vào gió lốc, đến cuối cùng thì ngay cả mảnh gỗ vụn cũng chẳng còn.

"Vân Tiêu!"

Vân Lạc Phong hối hả chạy đến sát người Vân Tiêu, trong mắt hiện đầy vẻ lo lắng: "chàng có sao không?"

"Không sao, khụ.."

Vân Tiêu mới nói được hai chữ thì đã ho khụ một cái, máu từ trong miệng cũng theo đó mà nhuộm đỏ mặt đất. Trông thật ghê người.

Thấy cảnh này, tim Vân Lạc Phong bỗng thắt chặt, một cổ lửa giận bừng cháy dữ dội trong lòng, đôi mắt đen láy chuyển hướng nhìn nam nhân mặc trường bào màu xám kia.

"Tên hỗn đản Tuyệt Thiên kia ở nơi nào?" nam nhân mặc trường bào màu xám nắm chặt hai nắm đấm, tức giận quát lớn: "mau giao hắn ra đây cho ta! Ta muốn đem hắn đi thiên đao vạn quả!"

Vân Lạc Phong cười lạnh một tiếng: "Tuyệt Thiên đã sớm chết từ ngàn năm trước, ngươi muốn đi đâu tìm hắn?"

"Chết?" nam nhân mặc trường bào màu xám hừ lạnh: "nếu như hắn thật sự đã chết, trên người ngươi không thể nào có hơi thở của hắn ta được! Mau giao hắn ra đây, nếu không ta sẽ nghiền nát các ngươi thành tro bụi!"

Vân Tiêu nắm lấy cánh tay Vân Lạc Phong, cất giọng nói trầm thấp khàn khàn của mình lên: "ta giữ chân hắn, nàng chạy!"

"Vân Tiêu!"

"Chạy!"

Ngữ khí Vân Tiêu không khỏi tăng thêm vài phần ra lệnh, chậm rãi nhìn sang Vân Lạc Phong: "nàng chạy trước, ta sẽ đi tìm nàng sau!"

Chạy?

Vân Lạc Phong cất tiếng cười khổ, vào thời điểm này, Vân Lạc Phong cô có thể chạy được đi đâu? Huống hồ, cô làm sao có thể bỏ lại Vân Tiêu mà chạy trốn một mình?

"Vân Tiêu, gia gia từng nói, thân là người của Vân gia, dù phải táng thân trên chiến trường cũng không được phép bỏ rơi đồng đội mà chạy trốn một mình!" Vân Lạc Phong mỉm cười dịu dàng với Vân Tiêu, thời khắc này đây, nụ cười của cô càng phá lệ xinh đẹp sáng ngời: "vì vậy, ta chẳng thà là cùng chàng xuống hoàng tuyền, chứ tuyệt đối sẽ không để cho một mình chàng đối mặt với nguy hiểm!"

Chết? Ai mà không sợ? Dù là Vân Lạc Phong cô thì cũng đâu có ngoại lệ! Nhưng so với cái chết, cô càng sợ phải mất đi người nam nhân trước mặt mình nhiều hơn!

"Các ngươi đã nói lời vô nghĩa xong chưa?" nam nhân mặc trường bào màu xám đã mất hết kiên nhẫn: "ta cho các ngươi một cơ hội cuối cùng, lập tức đem tên hỗn đản Tuyệt Thiên giao cho ta!"

Tầm mắt Vân Lạc Phong một lần nữa chuyển hướng về phía nam nhân mặc trường bào màu xám kia: "ngươi hận Tuyệt Thiên như thế, chẳng lẽ là do Tuyệt Thiên đã.... Cô phụ* ngươi sao?"

(*cô phụ = phụ tình)

Bình luận


M
May Tan
26-03-2023

Hay.........

S
Sang Vo
26-03-2023

Hay wa

Truyện đang đọc