QUỶ ĐẾ CUỒNG THÊ: ĐẠI TIỂU THƯ ĂN CHƠI TRÁC TÁNG

Edit: Sahara

"Ngươi, cái tên điên này! Mau buông ta ra!" Mộ Thiên Thiên giơ tay lên, tát một cái lên mặt của của Nam Cung Thần, bà ta tức đến cả người run rẩy không thôi: "Ta đã nói ta không biết người nào là Dương Tuyết! Ta cũng không biết là ngươi đang nói cái gì? Ta đi đâu mà tìm ngươi cho ngươi hả?"

Nam Cung Thần cười ha ha mấy tiếng, vừa cười, nước mắt ông ta vừa chảy xuôi xuống dưới.

"Mộ Thiên Thiên, ta không nên nghe theo lời ngươi đi vu oan cho mẹ con Nam Cung Vân Dật, bằng không, cũng sẽ không làm hại đến người vô tội, mà đến cuối cùng cũng vẫn không thể cứu được Tuyết nhi trở về! Ngươi đừng cho là ta không biết, Nam Cung Lam căn bản không phải là con gái của đại ca ta! Mà nó chính là nghiệt chủng, do ngươi và một dã nam nhân bên ngoài sau một đêm phong lưu rồi sinh ra. Ngươi muốn tìm một kẻ gánh tội thay, nên nhân lúc đại ca ta say rượu mà giăng bẫy hắn!"

Khóe môi Nam Cung Thần treo lên nụ cười châm chọc, ông ta nhìn lại những chuyện mình đã làm hơn hai mươi năm qua, thật sự là muốn tát cho chính mình hai bạt tay thật mạnh!

Tuy nhiên....

Sau khi nghe thấy những lời nói của Nam Cung Thần, cả người Nam Cung Khánh liền cứng đờ lại như hóa đá, ông ta không dám tin mà trừng lớn hai mắt, gắt gao nhìn chằm chằm vào Nam Cung Thần.

"Ngươi vừa mới nói cái gì? Phù nhi là bị ngươi vu oan? Dật nhi thật sự là con trai của ta?"

Nam Cung Thần nhất định là đang nói dối!

Chuyện này tuyệt không có khả năng!

Nam Cung Thần cười lạnh một tiếng: "Đại ca, ngươi cũng thật là ngu xuẩn, ta và Mộ Thiên Thiên nói cái gì thì ngươi liền tin theo cái đó! Nữ nhân mà ngươi yêu chưa từng phản bội ngươi! Dật nhi cũng thật sự là con trai ruột của ngươi!"

Ầm!

Dường như có một tia sét đánh thẳng xuống đỉnh đầu của Nam Cung Khánh, sắc mặt ông ta lúc này chẳng khác gì màu gan heo, cả người liên tục run rẩy, nhìn một cái về phía Nam Cung Vân Dật đang mình đầy thương tích, một cảm giác lo lắng lập tức lan ra khắp toàn thân ông ta.

Phù nhi không có phản bội Nam Cung Khánh ông....

Dật nhi thật sự là con ruột của mình!

Vậy... Rốt cuộc thì Nam Cung Khánh ông đã làm cái gì thế này? Đuổi đi nữ nhân mà mình yêu thương nhất, lại hại con trai mình bị thương nặng như thế kia!

"Ngươi nói bậy!"

Nam Cung Lam nổi điên lên mà lao về phía Nam Cung Thần, cây búa trong tay cô ta đập thật mạnh xuống người ông ấy.

"Ta là đại tiểu thư của Nam Cung thế gia! Là con ruột của phụ thân! Ngươi lại dám vu oan cho ta mà bao che Nam Cung Vân Dật? Nam Cung Vân Dật hắn là thứ gì chứ? Hắn có tư cách gì mà trở thành con trai của phụ thân?"

Nam Cung Thần cũng không có tránh né, cứ để mặc cho Nam Cung Lam đánh hết búa này đến búa khác lên người mình, ông ta đã sớm không muốn sống nữa rồi.

Tuyết nhi đã chết, ông có tiếp tục sống, cũng có còn ý nghĩa gì nữa đâu?

Lúc sống đã không cách nào bảo hộ nàng, vậy khi xuống địa ngục, ông quyết không để cho bất cứ ai xúc phạm đến nàng!

"Dật nhi!"

Nam Cung Khánh đau lòng mà nhìn Nam Cung Vân Dật, trên mặt ông ta ngập tràn sự áy náy: "Là do phụ thân không tốt, lại đi tin tưởng con là nghiệt chủng của Nam Cung Lam Thần! Còn hại con bị hành hạ đến nông nỗi này! Là lỗi của phụ thân, phụ thân xin lỗi con...."

Ông ta khẩn cầu Nam Cung Vân Dật tha thứ cho mình, không phải chỉ vì Nam Cung Vân Dật là con trai của ông ta, mà nhiều hơn là vì mối quan hệ tốt giữa Nam Cung Vân Dật và Vân Lạc Phong....

Nếu Nam Cung Vân Dật chịu tha thứ cho ông ta, vậy Vân Lạc Phong cũng sẽ phải nể tình Nam Cung Vân Dật mà tha cho ông ta một mạng.

Đáng tiếc, Nam Cung Khánh suy nghĩ mọi chuyện không khỏi quá đẹp rồi...

Nam Cung gia làm tổn thương Lâm Nhược Bạch, thì cho dù có chết trăm ngàn lần cũng không xóa hết tội!

Huống chi, Nam Cung Vân Dật chỉ cần liếc mắt một cái thì đã nhìn thấu ý đồ của ông ta rồi, cho nên, hắn dứt khoát nhắm mắt lại, không thèm để ý tới Nam Cung Khánh.

Đừng nói là Nam Cung Vân Dật hắn đối với người phụ thân này không hề có tình cảm gì, cho dù có có đi chăng nữa, thì hắn cũng vẫn không hề do dự mà đứng về phía Vân Lạc Phong.

Phịch!

Nam Cung Khánh bỗng dưng quỳ xuống đất, vừa hối hận vừa khóc lóc không ngừng: "Dật nhi, cha không cầu con tha thứ cho cha! Cha chỉ hy vọng con có thể nể tình trước kia cha đã đối xử với con rất tốt mà tha cho cha một mạng! Hơn nữa, dùng hồn đinh đối phó với đồ đệ của Vân Lạc Phong là chủ ý của các tổ trưởng lão, vết thương con cũng không phải là do cha gây ra, cha thật sự là vô tội!"

Bình luận


M
May Tan
26-03-2023

Hay.........

S
Sang Vo
26-03-2023

Hay wa

Truyện đang đọc