Editor: Kim Phượng
Vân Tiêu lạnh lùng liếc mắt Tiêu Lâm: “Ta sẽ giết các nàng.”
Ngữ khí của hắn tràn ngập lãnh khốc, phảng phất những người đó đều chỉ là con kiến mà thôi, chứ không phải nhưng sinh mạng sống sờ sờ.
“Được, được lắm, Vân Tiêu, ngươi thật là không muốn sống nữa, một khi đã như vậy, ta sẽ đưa ngươi xuống địa ngục.”
Tiêu Lâm khó thở cười dữ tợn hai tiếng, bàn tay dừng ở trên ngọc bài……
Lạch cạch một tiếng.
Ngọc bài ở trong tay hắn biến thành hai đoạn.
“Vân Tiêu, đây là kết cục khi ngươi không nghe lời, Tiêu gia ta không cần người không nghe lời!” Tiêu Lâm cười lạnh nhìn về phía Vân Tiêu.
Khi nhìn thấy cả người hắn đều ngây ngẩn cả người.
Nam nhân đứng ở trong gió nhẹ, hắc y tung bay, tuấn mỹ lãnh khốc, con ngươi hắn vẫn bình tĩnh không hề gợn sóng, mặt vô biểu tình nhìn Tiêu Lâm.
“Không thể nào, sao có thể chứ?”
Tiêu Lâm run lập cập: “Vì cái gì ngọc bài nát mà ngươi còn sống?”
Sau khi Tiêu Lâm dứt lời, Vân Lạc Phong từ lúc bắt đầu liền ở một bên xem kịch vui rốt cuộc chậm rãi mở miệng: “Chuyện này hẳn nên hỏi nhi tử ngoan của ngươi.”
Nghe vậy Tiêu Lâm lập tức quay đầu nhìn về phía Tiêu Thần, trong mắt hàm chứa một tia phẫn nộ.
“Nói cho ta rốt cuộc sao lại thế này?”
Trong giọng nói của hắn có lửa giận không kiềm chế được.
Lúc này Tiêu Thần mới nhớ tới chuyện chính mình đã làm mấy ngày trước, hắn bị dọa đến run rẩy một chút: “Phụ thân…… Lúc ấy nhi tử vì lấy lòng Lâm Duyệt đã cầm ngọc bài này cho nàng.”
“Hừm.” Dù cho trong lòng Tiêu Lâm còn có chút phẫn nộ, lại vẫn nhẹ nhàng thở ra vì lời nói của Tiêu Thần, hắn nhìn về phía Lâm Duyệt, hỏi, “Ngọc bài đâu, lấy ra mau.”
Lâm Duyệt hơi hơi hé miệng, khuôn mặt yêu diễm hiện lên một tia sợ hãi.
“Lâm Duyệt, đưa ngọc bài cho phụ thân." Tiêu Thần nhíu nhíu mày, “Không phải bà muốn hắn chết sao? Hiện tại có thể như bà mong muốn, chỉ cần bà giao ngọc bài ra đây, hắn lập tức sẽ lìa đời.”
“Ngọc bài……” Lâm Duyệt hơi chột dạ nói, “Ngọc bài ở trong phòng ta.”
“Một khi đã như vậy, hiện tại ta sẽ phái người đi lấy.”
Chỉ cần ngọc bài còn, mặc kệ ở địa phương nào đều không ngại.
Bởi vì hiện tại đối với bọn họ mà nói, ngọc bài là thứ duy nhất có thể uy hiếp Vân Tiêu.
Sắc mặt Lâm Duyệt cứng lại, bà đang suy nghĩ biện pháp làm sao để giải quyết chuyện trước mắt thì một giọng nói tà mị chậm rãi vang lên.
“Ngươi chắc chắn ngọc bài còn ở trong phòng ngươi sao?”
Lâm Duyệt nhíu nhíu mày, có chút không vui nhìn về phía Vân Lạc Phong.
Đúng lúc này, một con chuột nhỏ màu trắng bỗng nhiên xuất hiện ở trong mắt bà.
Con chuột nhỏ đó đứng ở trên mu bàn tay của Vân Lạc Phong, nó vuốt móng nhìn Lâm Duyệt, dường như trong mắt con chuột nhỏ mang theo trào phúng cứ như đang cười nhạo Lâm Duyệt là đồ ngu xuẩn.
“Tiểu súc sinh, hóa ra ngươi ở chỗ này!” Lâm Duyệt trông thấy Trà Sữa trên mu bàn tay Vân Lạc Phong, khuôn mặt nháy mắt dữ tợn, “Khó trách, khó trách hiện tại các ngươi dám can đảm cãi mệnh lệnh của Tiêu gia, hóa ra là tiểu súc sinh trong tay ngươi cướp đi ngọc bài của ta.”
Cho dù con chuột nhỏ này hóa thành tro bà cũng sẽ nhận ra!
Tưởng tượng đến lúc trước bị con chuột nhỏ này đoạt đi ngọc bài, hận ý trong lòng bà càng thêm tăng lên, hận không thể bầm thây vạn đoạn nó.
“Vừa rồi ngươi nói cái gì?”
Tiêu Thần nghe thấy lời Lâm Duyệt nói, xách vạt áo bà ta lên, gân xanh trên thái dương nhảy lên: “Ngươi nói ngọc bài bị cướp đi?”
“Không sai." Lâm Duyệt thấy không thể tiếp tục nói dối nữa, dứt khoát thừa nhận chuyện này, “Ngọc bài đã bị trộm mất!”
Hay.........