Edit: Sahara
"Ngươi nói bậy!" Hoàng Oanh Oanh phẫn nộ quát lên: "Châu thoa này rõ ràng là của mẹ ta cho ta, là ngươi ăn cắp đồ của ta, bây giờ còn ăn nói ngang ngược như vậy!"
Hoàng Oanh Oanh không hề ngờ tới, Âu Nhã chẳng những ăn cắp đồ của mình, bây giờ còn vô sỉ vu oan cho mình như thế.
Lại còn nói tay chân mình không sạch sẽ?
Trước kia cha mẹ quả thật là đã bị ma che mắt mà, cho nên mới tìm một mối hôn sự như vậy cho ca ca.
"Hừ!" Tộc trưởng hừ lạnh một tiếng: "Tiểu cô nương, ngươi tuổi vẫn còn nhỏ, mà lại có thể làm ra những chuyện như vậy, còn dám trộm thánh vật của Thánh Nữ Vu Yêu Tộc chúng ta, châu thoa này là vật tượng trưng cho Thánh Nữ Vu Yêu Tộc, nếu bị ngươi trộm mất, vậy chẳng phải là ngươi có thể giả làm Thánh Nữ hay sao?"
Âu Nhã đắc ý hất cằm, từ trên cao nhìn xuống Hoàng Oanh Oanh.
Vị trí Thánh Nữ này, nàng nắm chắc rồi. Còn về Hoàng Oanh Oanh......
Cũng chẳng nhấc lên được sóng gió gì!
"Châu thoa này là của mẫu thân cho ta!" Hoàng Oanh Oanh cắn chặt môi dưới, hai mắt đỏ bừng: "Nó không phải là tín vật của Thánh Nữ Vu Yêu Tộc gì cả, nó là vật giúp ta tưởng niệm* (*nhớ) mẫu thân!"
"Nực cười!" Tộc trưởng cười lạnh một tiếng: "Ngươi nói châu thoa này là của ngươi, vậy chẳng lẽ trước ngực ngươi cũng có hình xăm hình trăng non?"
Nhưng lời này của tộc trưởng cũng nằm trong dự liệu từ trước của Âu Nhã.
Nàng ta cũng đã nghĩ sẵn cách biện minh, cứ nói do Hoàng Oanh Oanh thấy hình xăm của mình xinh đẹp, nên cũng bắt chước xăm một cái.
Đương nhiên, việc nghiệm chứng Thánh Nữ thật giả vẫn còn một biện pháp, đó chính là tiếp nhận truyền thừa.
Thế nhưng, trước khi phân biệt ra ai thiệt ai giả, tộc trưởng tuyệt đối sẽ không để cho Hoàng Oanh Oanh tiếp nhận truyền thừa, mà trong lúc đó, nàng ta lại có rất nhiều cơ hội thay máu cùng Hoàng Oanh Oanh.
"Ông... Làm sao ông biết được?" Hoàng Oanh Oanh hơi sửng sốt, kinh ngạc mà nhìn tộc trưởng: "Trước kia ta thật sự có hình xăm này, nhưng cách đây không lâu, ta bị linh thú tấn công, móng vuốt của linh thú kia xé rách một miệng thịt trước ngực ta, vết thương sâu tận xương, đến nay còn chưa bình phục, thế cho nên không cách nào nhìn thấy hình xăm được!"
Tộc trưởng ngơ ngẩn, ông không ngờ trước ngực Hoàng Oanh Oanh cũng có hình xăm.
Trong thời gian tộc trưởng nghiền ngẫm, thì Âu Nhã lại cất giọng trào phúng: "Hoàng Oanh Oanh, ngươi biết ta là Thánh Nữ Vu Yêu Tộc, cũng biết châu thoa và hình xăm là hai thứ tượng trưng cho Thánh Nữ, cho nên ngươi mới muốn trộm đi châu thoa, rồi bịa đặt chuyện như thế, hòng chiếm lấy thân phận của ta! Đáng tiếc, ngươi quá coi thường Vu Yêu Tộc rồi, tộc trưởng làm sao có thể dễ dàng bị lời nói dối của ngươi lừa gạt như vậy."
Người Vu Yêu Tộc không thường xuyên lui tới ngoại giới, đầu óc cứ như khúc gỗ, cho nên, vừa nghe thấy Âu Nhã nói xong, tộc trưởng liền bừng bừng lửa giận.
"Các ngươi thật to gan, ngay cả Vu Yêu Tộc chúng ta mà cũng dám gạt! Tại sao ngươi lại bị linh thú tấn công một cách trùng hợp như vậy? Còn bị hủy cả hình xăm? Ngươi cho rằng ta sẽ tin những lời hô ngôn loạn ngữ của ngươi? Thật là nực cười!"
(*hồ ngôn loạn ngữ: ăn nói bậy bạ.)
Nếu lúc đầu, người cầm châu thoa xuất hiện là Hoàng Oanh Oanh, thì dù hình xăm trăng non bị hủy, tộc trưởng cũng sẽ tin lời của nàng.
Thế nhưng, có câu người đến trước làm chủ, là Âu Nhã xuất hiện trước, cho nên tộc trưởng mới không tin tưởng lời giải thích của Hoàng Oanh Oanh.
Hoàng Oanh Oanh có lý mà không nói được nên lời, chỉ có thể hung hăng trừng đôi mắt đầy thù hận nhìn Âu Nhã.
Nếu ánh mắt có thể giết người, thì chắc Âu Nhã đã bị lăng trì xử tử mất rồi.
"Xem ra chuyện của Vu Yêu Tộc càng ngày càng thú vị!" Mắt phượng của Cơ Cửu Thiên khẽ lóe, bên môi nở nụ cười nghiền ngẫm, hắn cúi đầu, nói nhỏ bên tai Vân Lạc Phong: "Có hứng thú ở lại nơi này, cùng nhau xem tuồng hay hay không?"
=== ====== ====== ====== ======
Hay.........