Edit: Nguyệt Hoa Dạ Tuyết
“Sư phụ, con mời người uống trà.”
Lâm Nhược Bạch kính cẩn lễ phép.
Vân Lạc Phong đặt chén trà trong tay xuống, nhận lấy chén trà mà Lâm Nhược Bạch dâng lên, từ từ đưa đến bên miệng, nhấp một ngụm nhỏ và nói: "Ta còn có chuyện khác, phải rời khỏi nơi này, cho nên từ bây giờ con sẽ đi theo ta luôn."
Lâm Kinh Phong hơi sửng sốt, hắn không ngờ mình phải rời xa nữ nhi nhanh như vậy, trong lúc nhất thời, cõi lòng hắn tràn đầy sự buồn bã.
“Cô nương, nữ nhi này của ta rất bướng bỉnh, dễ dàng gây chuyện, hy vọng trên đường đi, cô nương có thể chiếu cố nó nhiều một chút."
“Ngươi yên tâm.” Vân Lạc Phong đặt chén trà xuống, khóe môi nhoẻn thành nét cong. "Nếu nàng đã là đồ đệ của ta, ta tuyệt đối không cho phép người khác thương tổn đến nàng một chút nào."
Nàng là người trời sinh bao che khuyết điểm, tuyệt đối không cho phép bất cứ ai xúc phạm đến người bên cạnh mình!
Giọng điệu của Lâm Kinh Phong trở lại bình thường: "Vậy thì ta an tâm rồi, Tiểu Bạch, con nhớ rõ, không có việc gì thì đừng gây chuyện với sư phụ, nếu gặp phải chuyện không thể giải quyết, con cứ trở về tìm phụ thân, phụ thân giúp con giải quyết."
"Con biết rồi ạ.”
Lâm Nhược Bạch ngoan ngoãn đáp lại, đồng tử trong mắt nàng chuyển động xoay tròn, nụ cười trên khuôn mặt đáng yêu càng sâu sắc hơn.
Dù nàng không nỡ xa phụ thân, nhưng khi tưởng tượng đến việc có thể rời khỏi nơi này để bước ra thế giới bên ngoài, trong lòng nàng lại tràn ngập sự kích động.
“Đúng rồi…” Vân Lạc Phong ngừng một chút, quay đầu nhìn sang Lâm Kinh Phong: "Cho ta một tấm bản đồ đến Tiêu gia."
“Tiêu gia?” Lâm Kinh Phong hơi kinh ngạc: "Cô nương muốn tới Tiêu gia?"
“Không sai.”
Vân Lạc Phong khẽ nheo mắt, ánh nhìn nguy hiểm lộ ra ở đáy mắt: "Ta muốn tìm người!"
Tìm người tính sổ!
Đương nhiên, nàng không nói ra bốn chữ kia, trên khuôn mặt tuyệt mỹ nở nụ cười tà mị.
Nụ cười mỹ lệ ấy hệt như một đóa hoa Mạn Đà La, trong lúc nguy hiểm có thể mê hoặc người khác tiếp cận...
“Được." Vẻ mặt Lâm Kinh Phong dần dần khôi phục lại bình thường, trong ánh mắt hiện lên cái nhìn phức tạp: "Ta sẽ bảo Đới Lập chuẩn bị bản đồ cho cô nương, có điều ta lại không biết cô nương và Tiêu gia có ân oán gì, nếu cô nương cần sự trợ giúp, bất cứ lúc nào cũng có thể tới đây tìm ta."
Giờ này khắc này, Đới Lập đứng yên ở bên cạnh cảm thấy xấu hổ hết cả mặt, ban đầu hắn vốn cho rằng Vân Lạc Phong vì nước thánh nên mới mạnh miệng như thế, không ngờ thiếu nữ trẻ tuổi này thật sự trị hết bệnh cho tiểu thư
Hơn nữa, nghe thần y nói, hình như thiếu nữ này không phải đồ đệ của lão, ngược lại lão còn muốn bái sư...
……
Tứ Phương thành.
Trong đại sảnh Tiêu gia, Lăng Dao đang ngồi bên dưới đột nhiên đứng phắt dậy, trên khuôn mặt thanh tú tràn đầy sự phẫn nộ.
“Chẳng lẽ phế vật kia không biết bản thân hắn không xứng với ta à? Tại sao cứ sống chết không chịu từ hôn?"
“Dao Nhi.”
Lăng Phong thản nhiên liếc mắt cảnh cáo cháu gái nhà mình, hắn bỗng thu lại tầm mắt, nhìn Tiêu Lâm đang ngồi ở vị trí cao và nói: "Tiêu gia chủ, ta muốn biết lý do hắn không chịu từ hôn."
Tiêu Lâm nhíu chặt mày, khuôn mặt già nua hiện lên vẻ bất đắc dĩ: "Không phải hắn không muốn từ hôn, chỉ là không thể lấy ra tín vật định thân hồi trước, ngươi phải biết rằng gia tộc chúng ta hết lòng tuân thủ lời hứa, nếu muốn từ hôn thì cần phải trả lại tín vật định thân."
Rầm!
Lăng Dao đụng mạnh vào chiếc bàn trước mặt rồi bước thẳng ra ngoài đại sảnh.
“Dao Nhi.” Sắc mặt Lăng Phong trầm xuống, giọng nói lạnh lùng: "Con đi đâu vậy?"
Lăng Dao phẫn nộ nghiến răng nghiến lợi, khuôn mặt giống nư giết người, tràn đầy vẻ dữ tợn.
“Đi tìm phế vật kia!” Nàng nắm chặt nắm đấm: "Đừng cho là ta không biết, miệng hắn nói đồng ý từ hôn chứ thật ra cũng chẳng nguyện ý, bằng không, hắn sẽ không giấu kỹ tín vật định thân như vậy! Mục đích chính là muốn lấy ta làm thê tử!"
Hay.........