Editor: Kim Phượng
Cơ thể Mộ Vô Song run lên một chút, nàng thống khổ nhắm mắt lại, đáy lòng cảm thấy một trận chua xót.
“Gia gia, người làm cháu bị thương là Thái Tử điện hạ, bất luận thế nào cũng không thể báo thù này!”
“Hừ!” Mộ Hành Cừu hừ lạnh một tiếng, một gương mặt già âm trầm, lạnh lùng nói, “Ta khi nào nói qua muốn tìm Thái tử báo thù? Chuyện này, Thái tử cũng là người bị liên luỵ, đầu sỏ gây tội chân chính là Vân Lạc Phong! Nếu không phải gần đây Thái Tử điện hạ thân mang trọng bệnh, nhất định hắn cũng sẽ tìm Vân Lạc Phong tính sổ!”
Mộ Vô Song không nói gì, không có người nào hận Vân Lạc Phong sâu bằng nàng!
“Gia gia, từ ngày Vân Lạc Phong bảo Thái tử ra tay đánh cháu, cháu liền thề, sớm muộn gì cũng có một ngày khiến cho nàng ta thừa nhận thống khổ giống như vậy! Nhưng Vân gia có Vân lão gia tử tọa trấn, mặc dù phủ Thừa tướng chúng ta có hoàng ân thịnh sủng, lại có thể như thế nào? Chúng ta không làm gì được Vân Lạc Phong.”
“Song nhi, chuyện này ta đã sớm có đối sách.” Mộ Hành Cừu âm u nở nụ cười, “Sau đó ta liền tiến cung xin cô cô cháu một đạo ý chỉ, bảo nó tuyên Vân Lạc Phong tiến cung làm thư đồng của công chúa điện hạ, lúc đó, nàng ta rời khỏi sự che chở của lão già Vân gia, cháu muốn tra tấn nàng ta như thế nào cũng được!”
Con ngươi của Mộ Vô Song sáng lên một chút, tại sao nàng không nghĩ đến điểm này? Chỉ cần Vân Lạc Phong vào cung, sống hay chết phụ thuộc vào ý niệm của nàng.
Đương nhiên, nàng sẽ không để nữ nhân kia chết quá thoải mái! Nàng sẽ khiến nàng ta sống không bằng chết!
Nghĩ đến đây, oán độc trong đôi mắt đẹp của Mộ Vô Song càng sâu tựa như một con rắn độc, nháy mắt là có thể nuốt người ta vào……
Ánh chiều tà chiếu xuống phủ tướng quân, một mảnh yên bình tĩnh lặng.
Lão gia tử đang ở trong đại sảnh thảnh thơi phẩm trà, trên dung nhan già nua cũng mang theo ý cười sáng lạn như xuân về.
Thực hiển nhiên, biểu hiện của Vân Lạc Phong trong khoảng thời gian này làm cho ông cực kì tin tưởng, ông tin tưởng nhất định có một ngày Vân gia sẽ vượt ra Long Nguyên Quốc nho nhỏ, xuất hiện ở trong mắt thế nhân của đại lục này.
“Có nha đầu Phong nhi này, có lẽ thù của nhị thúc nó thật sự có thể báo.”
Lão gia tử nhớ đến thâm cừu đại hận của Vân gia, mặt mày dần dần trầm xuống, lầm bầm lầu bầu nói.
“Lão gia, không tốt, việc lớn không tốt.”
Đột nhiên, một gia đinh vội vã từ ngoài cửa vọt vào, mồ hôi đầm đìa trên mặt, giọng nói mang theo nôn nóng: “Mộ phủ Thừa tướng tới, nói là truyền ý chỉ của Mộ Quý phi. Hơn nữa còn cho thấy ý chỉ này là muốn đại tiểu thư tiếp.”
Sắc mặt lão gia tử lặp tức trầm xuống, phịch một tiếng, chén trà trong tay bị ông hung hăng nện ở trên mặt đất.
“Là cẩu tạp chủng nào của Mộ gia đến?”
“Là…… Là đại thiếu gia của Mộ gia……” Gia đinh run run rẩy rẩy bẩm báo.
Giọng nói chưa dứt, một tiếng cười lạnh bỗng nhiên từ ngoài đại sảnh truyền tới, trong cao ngạo lộ ra ý khinh thường.
“Thì ra đường đường là đại tướng quân của một quốc gia lại có nhân phẩm như vậy, vừa mở miệng đã mắng chửi người khác là cẩu tạp chủng! Ngay cả gia đinh của phủ Thừa tướng ta cũng sẽ không miệng phun thô tục giống ngài!”
Một thân cẩm y từ ngoài cửa bước nhanh đến, nam tử cầm ý chỉ màu đỏ trong tay, mặt mày cao ngạo lạnh lùng có vài chỗ tương tự Mộ Vô Song, khóe môi giơ lên một nụ cười trào phúng.
“Mộ Vô Sâm, ngươi đến nơi này làm gì?”
Dung nhan của lão gia tử càng thêm khó coi, ánh mắt sắc bén như đao bắn về phía nam tử cẩm y xuất hiện ở cửa.
i Mộ gia
Mộ Vô Sâm - Huynh trưởng ruột thịt của Mộ Vô Song! Cũng là người thừa kế của Mộ gia! Mộ Vô Sâm này khác với tên Mộ Thân ăn chơi trác táng kia! Đối vớmà nói, Mộ Thân có thể có cũng có thể không tồn tại, nhưng Mộ Vô Sâm cũng như Mộ Vô Song đều cực kì được Mộ Hành Cừu yêu thương.
Hay.........