Edit: Sahara
Dù nghĩ vậy, nhưng chúng cũng sẽ không làm Vân Lạc Phong xấu hổ. Tất cả chúng cùng nhìn về phía Tần Lạc, nhe nhe răng nhọn sắc bén, ánh mắt dữ tợn.
"Vân Lạc Phong, ngươi là một nữ nhân ngoan độc! Người như ngươi nhất định sẽ phải xuống địa ngục!" Tần Lạc hét lên chói tai, cả người run rẩy không thôi.
"Đa tạ khen tặng!" Vân Lạc Phong cong cong khóe môi: "Đúng lúc ta cũng muốn biết địa ngục trong miệng thế nhân có hình dạng gì, nếu thật có cơ hội xuống địa ngục, vậy chính là vinh hạnh của ta!"
Tần Lạc khiếp sợ trợn mắt.
Người thường vừa nghe thấy địa ngục không phải sẽ khiếp sợ vỡ mật à?
Tại sao đến miệng nữ nhân này lại biến thành chuyện tốt hiếm có vậy chứ?
"Nhưng mà....." Vân Lạc Phong cười gian ác: "Dù ta thật sự có thể xuống địa ngục, thì ngươi cũng không nhìn thấy được! Bởi vì số Tầm Kim Thử này của ta đã cực kỳ đói bụng rồi, rất nhanh thôi, ngươi sẽ thành thức ăn của chúng, không biết mùi vị trở thành thức ăn cho Tầm Kim Thử như thế nào nhỉ? Răng của chúng rất sắc, một ngụm thui là có thể xé rách da thịt ngươi. Chỉ có điều miệng chúng quá nhỏ, bao tử cũng nhỏ, trong nhất thời không thể lập tức cắn chết ngươi được."
Theo mỗi một chữ Vân Lạc Phong thốt ra, thân mình Tần Lạc lại run lên một cái, sợ hãi trong mắt càng tăng thêm.
"Không! Ngươi không thể đối xử với ta như vậy! Ta nói, cái gì ta cũng nói!"
Tần Lạc bị dọa vỡ mật, ả biết, nữ nhân này nhất định nói được làm được!
"Tại Thất Châu Đại Lục kỳ thực vẫn còn một không gian khác." Tần Lạc cắn cắn môi: "Không gian kia được chúng ta gọi là.... Linh Thần Đại Lục."
Linh Thần Đại Lục?
Vân Lạc Phong nhíu mày, đáy mắt xẹt qua một tia trầm tư.
"Ta đã thấy lạ, nhiều năm như vậy, tại sao trên Đại Lục này lại không có ai đột ngột cảnh giới Thần?"
Tiểu Mạch bất ngờ xuất hiện ngay bên cạnh Vân Lạc Phong, đáy mắt xẹt qua một tia thông suốt.
"Vạn năm trước, thế giới này không có phân chia nhiều đại lục như vậy. Mặc kệ là Long Khiếu Đại Lục, Vô Hồi Đại Lục, hay là Thất Châu Đại Lục, tất cả đều được gọi là Linh Thần Đại Lục."
Nghe lời này của Tiểu Mạch, trên mặt Tần Lạc lộ vẻ châm chọc: "Linh Thần Đại Lục? Chỉ có nơi đó của chúng ta mới xứng được gọi là Linh Thần Đại Lục mà thôi! Còn nơi này của các ngươi, các ngươi biết chúng ta gọi nó là gì không?"
"Chúng ta gọi nó là.... Nơi Vứt Bỏ!"
Một nơi chim chẳng thèm ị như thế này thì sao xứng có liên quan đến Linh Thần Đại Lục chứ?
"Vô tri!"
Tiểu Mạch cười lạnh: "Nếu ta đoán không lầm, thì chính là có kẻ đã phân chia Linh Thần Đại Lục ra, hơn nữa còn tạo ra một không gian khác, cho nên mới không có ai biết sự tồn tại của Linh Thần Đại Lục!"
Tiểu Mạch hơi dừng một chút rồi mới nói tiếp: "Còn về việc tại sao linh khí ở Thất Châu Đại Lục và hai đại lục kia lại loãng như hiện giờ, ngay cả một cây linh dược cũng không sinh trưởng được, đoán chừng là do kẻ tạo nên không gian kia đã hút hết linh khí ở nơi đấy đến đó, mới khiến cho người ở đây không thể đột phá đến Thần cảnh."
Để sinh trưởng thành linh dược, thảo dược cần rất nhiều linh khí, bằng không, cũng không đến mức bao nhiêu năm như vậy rồi mà lại không có một cây linh dược nào xuất hiện.
Tất cả đều là thảo dược bình thường, hoàn toàn không thể so sánh được với linh dược trong không gian thần điển của Vân Lạc Phong.
Tần Lạc vừa nghe Tiểu Mạch mắng mình vô tri thì định phản bác, ai ngờ tên tiểu tử này còn nhắc đến linh dược, tức khắc liền khiến ả trợn tròn hai mắt.
"Ngươi... Ngươi biết linh dược?"
Địa phương chim không thèm ị này lại có người biết đến linh dược?
"Linh dược? Ngươi đang nói cái này à?"
Đúng lúc này, Vân Lạc Phong khẽ trở tay, một cây linh dược màu tím liền xuất hiện trong tay nàng.
"Tử Linh Hoa?" Nội tâm Tần Lạc bị chấn động mạnh: "Linh dược, đây đúng thật là linh dược! Trong tay ngươi lại có linh dược? Không thể nào! Chuyện này tuyệt đối không có khả năng!"
Hay.........