Edit: Sahara
Sau khi lời này của Tô Tranh buông xuống, nữ tử hồng y liền vô cùng kích động, vội vàng hỏi: "có phải lão huynh biết được Tiêu nhi và Lạc Phong ở đâu hay không? Xin lão huynh nói ta biết, ta nguyện thiếu huynh một ân tình!"
Thấy sự kích động trong mắt của nữ tử hồng y không phải là giả vờ, Tô Tranh thoáng có chút trầm mặc.
"Sư thúc, hay là cứ để con nói đi!" Long Phi tiến lên trước hai bước vỗ vỗ hai cái lên lưng hổ, rồi ngẩng đầu nhìn nữ tử hồng y: "Vân Lạc Phong chính là chủ tử của ta, Vân Tiêu là nam nhân của chủ tử! Ta không biết ngươi và chủ tử nhà ta có quan hệ gì, nhưng ta có thể nói cho ngươi biết.... Hai người bọn họ đều bị người ta hãm hại, rơi vào chỗ sâu ngàn trượng dưới lòng đất, sợ là không thể thoát ra được!"
Tựa như sét đánh giữa trời quang, nữ tử hồng y bỗng trở nên ngây ngốc, tiếp theo, một cổ lửa giận bừng cháy trong lòng ngực chưa bà, phẫn nộ mà quát: "ai? Là ai hãm hại bọn họ? Lập tức lăn ra đây cho ta!"
Lâm Nguyên hoàn toàn ngây ngẩn cả người, cái tâm trạng vui vẻ cảm thấy may mắn vừa rồi bây giờ bay biến sạch sành sanh. Ông ta theo bản năng từ từ giấu mình trong tàng cây, muốn tận lực giảm tối đa sự tồn tại của mình.
Nữ tử hồng y đâu rảnh mà quan tâm đến Lâm Nguyên, ánh mắt của bà đang nhìn theo hướng mà ngón tay của Long Phi chỉ, dừng lại trên người nam nhân mặc trường bào màu xám đang bị ngọn lửa âm u màu lục thiêu đốt.
"Là ngươi làm?"
Nghe nữ tử hồng y hỏi mình, nam nhân mặc trường bào màu xám chỉ hừ lạnh một tiếng chứ không trả lời.
"Tốt! Rất tốt!" nữ tử hồng y lạnh lùng nói: "Diệp ca, chàng đứng một bên chờ ta! Ta phải dạy dỗ tên hỗn đản này một trận mới được!"
Nam nhân mặc trường bào màu xám vẫn chẳng tỏ thái độ gì cả. Muốn đánh thì cứ đánh, dù sao các ngươi có đánh thế nào cũng không đau đớn bằng bị ngọn lửa này thiêu đốt.
Tuyệt Thiên đúng thật là đủ tàn nhẫn!
Trực tiếp ném hắn vào trong ngọn lửa này, để hắn tự sinh tự diệt. Mà hắn thì lại không biết ngọn lửa này đến bao giờ mới thiêu đốt hắn thành tro?
Nữ tử hồng y chậm rãi đi đến bên người nam nhân mặc trường bào màu xám kia, từ trên cao mà nhìn xuống hắn ta: "ta cho ngươi một cơ hội, lập tức thả bọn họ ra! Nếu không ta sẽ cho ngươi được biết cảm giác sống không bằng chết là như thế nào?"
"Ha ha..." nam nhân mặc trường bào màu xám cười phá lên lạnh lùng: "thả? Ngươi cảm thấy ta có thả không? Hừ, muốn giết thì giết, muốn lăng trì cứ lăng trì, đừng nói nhiều lời vô nghĩa!"
Nữ tử hồng y hơi hơi híp mắt lại: "được! Ta cho ngươi toại nguyện! Diệp ca, đưa đao cho ta!"
"Đao? Ngươi muốn làm gì?"
"Thiên đao vạn quả!"
Không phải ngươi nói muốn lăng trì cứ lăng trì sao? Ta đây lăng trì ngươi cho ngươi xem!
Diệp Cảnh Thần đưa cho nữ tử hồng y một đoản đao nhỏ. Nữ tử hồng y nhận lấy đoản đao liền cắt ngay một miếng thịt trên cánh tay của nam nhân mặc trường bào màu xám.
"Aaaa!"
Một tiếng hét thê thảm vang vọng thấu trời xanh, nam nhân mặc trường bào màu xám vì đau đớn mà cả người cứ run rẩy liên hồi, lại cộng thêm sự đau đớn do bị lửa đốt, lúc này hắn quả thật là sống không bằng chết.
"Nói, làm sao mới cứu được bọn họ?"
"Ta không biết!"
Nam nhân mặc trường bào màu xám cắn răng nói.
Nữ tử hồng y không nói lời thứ hai, một đao nữa liền xẻo xuống, cắt đi thêm một miếng thịt trên cánh tay hắn ta, lộ ra cả mảnh xương trăng bên trong.
Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, ai ai cũng đều thấy kinh sợ, tất cả đều không ngờ được nữ nhân kia lớn lên xinh đẹp tiếu lệ như thế mà lại ra tay vô cùng tàn độc.
Hơn nữa, lúc xẻo thịt của tên nam nhân kia, nữ nhân này ngay cả một cái nhíu mày cũng không có, giống như thứ mà bà ta cắt không phải thịt người, mà là một miếng thịt heo mà thôi....
"Đừng! Đừng cắt nữa! Ta... Ta thật sự là không biết! Xin ngươi tha cho ta đi!"
"Tha cho ngươi? Chẳng phải ngươi nói muốn giết thì giết, muốn lăng trì cứ lăng trì sao? Sao bây giờ lại mở miệng xin tha?"
Giọng nói của nữ tử hồng y làm cho nam nhân mặc trường bào màu xám càng thêm run rẩy kịch liệt.
Mà dưới ngọn lửa âm u màu lục này, linh hồn của hắn càng lúc càng thống khổ.
Thủ đoạn của nữ tử hồng y lại khiến thể xác hắn đau đớn không thôi!
Hai thứ này gộp lại, đúng thật là sống không bằng chết!
Hay.........