Edit: Sahara
"Huống chi....." Âu Nhã dừng lại một chút, cười lạnh nói: "Nếu không phải Hoàng Oanh Oanh phát hiện ta trộm trâm, muốn đưa ta đến hình đường chịu phạt, thì ta cũng không động thủ giết ả!"
Từ đầu đến cuối, Âu Nhã chưa từng suy nghĩ bản thân mình có lỗi gì không, ngược lại còn đem tất cả sai lầm đổ lên đầu người khác.
Tất nhiên, những lời này Âu Nhã chỉ dám nói trong lòng, nếu để Vu Yêu Tộc biết được trâm ngọc châu là do nàng ta trộm, vậy nàng ta chẳng những mất đi địa vị, mà còn chết rất thê thảm!
"Năm đó, thời điểm còn ở Âu gia, ta cần phải ngụy trang chính mình, dùng bộ mặt tốt nhất để đối diện với mọi người, chỉ có như vậy mới có thể trổ hết tài năng."
"Nhưng hiện tại, thân là Thánh Nữ Vu Yêu Tộc, ta không cần bất kỳ ngụy trang nào nữa, địa vị của ta là tối cao, kẻ nào không phục, thì giết kẻ đó!"
Một tia sát ý hiện lên từ đáy mắt Âu Nhã, ngay sau đó, nàng ta hài lòng nở nụ cười, hiển nhiên là cảm thấy rất mỹ mãn đối với cuộc sống hiện nay của mình.
___ ___
Vu Yêu Cốc.
Dưới chân núi là một trấn nhỏ náo nhiệt, phong tục và dân tình nơi đây đơn thuần chất phác*, không mấy phồn hoa.
(*nguyên văn câu này là: dân phong rất là thuần phác.)
"Tiểu Mạch, chúng ta đi tìm hiểu một chút về tình hình ở Vu Yêu Cốc này!" Vân Lạc Phong khẽ sờ sờ cằm, đáy mắt chợt xẹt qua tia sáng.
Cũng may cư dân trong trấn rất là thuần phác, rất nhanh thì Vân Lạc Phong đã biết được tình hình của Vu Yêu Cốc.
Nghe nói, hiển cảnh trong Vu Yêu Cốc rất nhiều, nếu không hiểu biết địa hình trên núi mà mù quáng xông vào, thì nhất định sẽ táng thân tại đây.
Hơn nữa, Vu Yêu Tộc còn biết sử dụng cổ thuật, cho dù không lâm vào hiểm cảnh, thì cũng trúng độc bỏ mình.
Mà đây, chính là chỗ cường hãn đáng sợ nhất của Vu Yêu Tộc!
"Tiểu Mạch, xem ra chúng ta cần ở chỗ này làm tốt chuẩn bị trước, rồi mới đi đến Vu Yêu Tộc!" Ánh mắt Vân Lạc Phong chợt lóe, khóe môi gợi lên một độ cong lười biếng thích ý: "Hiện tại, chúng ta đi tìm một nơi nghỉ chân trước đã."
Một lão bá ở bên cạnh nghe được lời này, liền cười ha hả mà nói: "Cô nương, trấn này của chúng ta không có khách điếm, vì vậy, nếu cô nương muốn nghỉ chân thì có thể đến nhà của ta, dù sao trong nhà ta cũng không có người nào khác, ngoại trừ ta ra thì cũng chỉ có một vị tiểu cô nương mà thời gian trước ta mới thu nhận."
Vân Lạc Phong trầm ngâm nửa ngày, rồi nhẹ nhàng gật đầu: "Được!"
Thực lực của lão bá này chỉ bình thường, sẽ không tạo thành uy hiếp gì với nàng, nhưng ngay cả như vậy, Vân Lạc Phong cũng không lơ là cảnh giác, mỗi thời mỗi khắc đều thi triển phòng ngự như cũ.
(*thời khắc: giờ phút.)
"Cô nương, đây là chỗ ở của lão phu."
Lão bá đẩy cửa phòng sụp xệ ra, dẫn hai người Vân Lạc Phong và Tiểu Mạch đi vào.
Thời khắc này, trong phòng còn có một thiếu nữ đang ngồi, trên mặt thiếu nữ kia có che một tấm khăn mỏng, đôi mắt mang vẻ ảm đạm vô thần, tràn ngập thương cảm.
Có lẽ do nàng ta nghe được tiếng mở cửa, nên hơi hơi ngẩng đầu, khoảnh khắc kia, đập vào mắt nàng ta là bóng dáng của một bạch y thiếu nữ đứng trước cửa.
Nàng ngây ngốc nửa giây, rồi đứng bật dậy, vọt về phía Vân Lạc Phong bằng tốc độ nhanh nhất.
Vân Lạc Phong không cảm nhận được sát ý của thiếu nữ này, cho nên nàng không có động tác gì, chỉ lẳng lặng nhìn thiếu nữ mang khăn che mặt lao về phía mình.
Cổ họng thiếu nữ này dường như là bị cái gì đó, cứ ê ê a a khoa tay mua chân, trong đôi mắt có vẻ kích động, tựa hồ muốn kể chuyện gì cho Vân Lạc Phong nghe.
Vân Lạc Phong nhàn nhạt nhìn chăm chú vào thiếu nữ che mặt, hỏi: "Ngươi quen ta?"
Nghe câu này, thiếu nữ dùng sức gật gật đầu, ánh mắt lóe sáng, bỗng nhiên, không biết nàng ta lấy giấy bút từ đâu ra, dùng bút viết mấy chữ lên tờ giấy.
"Vân Lạc Phong, rốt cuộc ta cũng tìm được ngươi!"
=== ====== ====== ====== ====
Hay.........