Edit: Nguyệt Hoa Dạ Tuyết
Sắc mặt Vân Thanh Nhã biến đổi, nắm chặt nắm tay tạo nên tiếng răng rắc, hắn bước nhanh lên phía trước, muốn ngăn hành vi của những người đó nhưng vào lúc này, Phương Nhã lại đưa tay ra cản hắn.
“Trưởng lão Ninh gia." Phương Nhã khẽ nhăn mày, khuôn mặt yêu mị trở nên đông cứng, đôi mắt đẹp như hồ ly của nàng chuyển sang nhìn đám người Ninh gia, hỏi: "Nếu bây giờ các người khăng khăng muốn đưa Ninh Hân đi, nói không chừng sẽ khiến nàng không được chữa trị mà chết, đấy chính là kết quả mà Ninh gia các người muốn sao?"
Tứ trưởng lão hừ lạnh một tiếng, ánh mắt hàm chứa sự khinh thường: “Y Các các ngươi không trị hết bệnh không có nghĩa các y sư khác cũng bó tay hết cách! Chỉ khi nha đầu Ninh Hân trở về Ninh gia mới có thể được chữa trị một cách tốt nhất!"
Ánh mắt Phương Nhã hơi trầm xuống, hít một hơi thật sâu: "Trưởng lão Ninh gia, ngươi không phải y sư, không hiểu được y thuật, vừa rồi ta đã giúp Ninh Hân xem thử bệnh tình, có thể nói rằng trên đời này chỉ có hai người cứu được nàng ấy thôi! Một là thần y Thiên Nhai, người còn lại là Vân Lạc Phong của Vân gia! Từ trước tới nay không thấy đầu đuôi thần long Thiên Nhai, muốn tìm hắn rất khó, cho nên chỉ có thể để Ninh Hân ở lại đây, đợi Vân Lạc Phong về, nàng sẽ chuyển nguy thành an!"
Đã đến nước này, Phương Nhã vẫn muốn khuyên Ninh gia để Ninh Hân ở lại, nhưng sau khi nghe lời nàng nói, Tứ trưởng lão lại là khịt mũi coi thường, cong môi mỉa mai.
“Vân Lạc Phong? Từ trước tới nay ta chưa từng nghe nói đến tên của nàng ta, chỉ dựa vào việc là cháu gái của Tướng quân mà cũng dám đánh đồng với thần y Thiên Nhai?"
“Trưởng lão Ninh gia, Vân Lạc Phong trị hết bệnh của Ninh lão, ngươi cho rằng nàng có tư cách được đánh đồng với thần y Thiên Nhai không?"
Phương Nhã càng nhăn chặt mày hơn, trên mặt dần lộ ra vẻ không kiên nhẫn.
Đám người Ninh gia này đúng là dầu muối không ăn, nếu Vinh lão ở đây, ắt hẳn bọn chúng sẽ không dám tới Y Các cướp người!
Tuy rằng trên đại lục này, Vinh lão không có thân phận tôn quý như Ninh lão, nhưng hai người họ đã quen biết từ thuở thiếu thời, tình cảm nhiều năm như vậy sẽ không vì địa vị thay đổi mà xảy ra biến hóa chứ?
Vì vậy, đối với Vinh lão, người ở Ninh gia đều rất tôn kính! Không có ai dám lỗ mãng trước mặt ông!
“Ha ha ha!”
Lời Phương Nhã nói làm Tứ trưởng lão không nhịn được cười phá lên, tiếng cười tràn ngập ý vị mỉa mai: "Phương Nhã, ngươi cho rằng ta thật sự không biết sao, bệnh tình của Ninh lão vốn đã không thể khống chế, chắc chắn ông ấy vì muốn khiến người Ninh gia chúng ta an tâm nên mới cố ý tìm một cái cớ! Đại lục có nhiều danh y như vậy mà cũng bó tay trước căn bệnh ấy, một đứa cháu gái của Tướng quân lại có thực lực chưa hết cho ông ấy sao? Ngươi tưởng ta ngốc à?"
“Ngươi…” Phương Nhã giận đến mức cả người run lên, bộ ngực không ngừng phập phồng: "Ta nói cho ngươi biết, không chỉ có Ninh lão, ngay cả các chủ Y Các chúng ta cũng được Vân Lạc Phong chữa khỏi! Hơn nữa các ngươi cũng biết trước đó thực lực của Vân Thanh Nhã bị phế, bây giờ hắn có thể bình an vô sự đứng ở đây, tất cả đều là công lao của Vân Lạc Phong, ngươi dám nói y thuật của nàng không tốt hả?"
Tứ trưởng lão hừ lạnh một tiếng: “Thực lực của Vân Thanh Nhã có bị phế hay không, làm sao ta biết? Có lẽ trước đó hắn chỉ làm bộ bị trọng thương, nhiều năm như vậy vẫn luôn giấu tài mà thôi! Về phần các chủ Y Các... Quả thật hắn đã khỏe bệnh, đó là công lao của nàng ta sao? Ai biết có phải nhà ngươi bịa đặt lung tung hay không?"
Dù sao đi nữa lão cũng không tin y thuật của Vân Lạc Phong có thể đánh đồng với thần y Thiên Nhai! Phải nói là hai người đó không thể so sánh tương đồng!
Một thiếu nữ mười lăm tuổi, lại sinh ra ở nơi như Long Nguyên quốc, làm sao có thể có y thuật cao minh như vậy được?
Hay.........